Nguyễn Phước Thị Liên
ĐÔI DÒNG VỀ TÁC GIẢ: Nhà văn Nguyễn Phước Thị Liên pháp danh Diệu Hạnh, hiện là Đoàn trưởng đoàn Nữ Phật tử thuộc Gia Đình Phật Tử Tam Bảo-Hà Tiên. Chị xuất thân là nhà giáo, tham gia hoạt động văn học từ thập niên 1990, đến nay tác phẩm của Chị đã xuất hiện trên các báo và tạp chí như : Văn, Giáo Dục& Thời Đại, Áo Trắng, Phụ Nữ, Người Lao Động, Tuổi Trẻ Cuối Tuấn, Chiêu Anh Các, Nhớ Huế, Văn Hóa Phật Giáo, Sông Hương.
Ngoài ra, tác phẩm của Chị còn được xuất bản thành sách, bao gồm:
* Sách in riêng : Hành Khất Phu Nhân (1994); Thời Nõn Giá (2004); Bến Sông (2012)
* Sánh in chung:Truyện ngắn chọn lọc (tỉnh Kiên Giang); Tuổi Thơ Bầm Dập; Mắt Bão (1998); Xa Xứ (2001)
Trước thềm năm mới Mậu Tuất-2018, Ban biên tập có nhận được tập ký & truyện “Đường Về” của Nhà văn Nguyễn Phước Thị Liên gởi tặng. Nhận thấy nội dung tập truyện có phần gần gũi với tâm tư tình cảm của độc giả trang web gdptkiengiang.vn, trong đó đại đa số là đoàn viên Gia Đình Phật Tử, chúng tôi đã xin phép tác giả đăng lại toàn bộ ba mươi mốt truyện & ký trong “Đường Về” để bạn đọc thưởng thức.
Ban Biên tập xin trân trọng giới thiệu truyện thứ hai có nhan đề :“Chùa Lạ Giữa Quần Đảo Hải Tặc”.
Kính mời Quý độc giả thưởng thức.
* * *
“Hải Tặc” chỉ có nghĩa là cướp biển. Trên vùng đất Hà Tiên xưa của Việt Nam cũng có cướp biển, do đó người Pháp vẽ bản đồ đã gọi nhóm Hòn Tre là “Quần đảo Hải Tặc” (Iles des pirates).
Chúng tôi từ Hà Tiên háo hức đáp tàu ra Hòn Tre, nay là Tiên Hải trong quần đảo Hải Tặc tỉnh Kiên Giang. Tàu ra khỏi cửa biển, bỏ lại phố chợ Hà Tiên và núi non nhấp nhô để tiếp cận đảo, cái gần cái xa, lẫn trong đó có cả những ghe tàu ra khơi đánh bắt. Gần hai giờ sau tàu cập bến. Đường lên bờ ngay chỗ tàu đậu nhưng chúng tôi phải vất vả vì chồng cọc bê tông nằm cản lối, chắc rằng nơi đây sắp xây cầu cảng. Đi giữa con đường đến Ùy ban xã cũng phải len qua nhiều hàng quán. Người dân đảo nhìn chúng tôi ngỡ ngàng xa lạ nhưng nụ cười đầy vẻ hiếu khách. Từ Ủy ban xã, theo con lộ chính bao quanh đảo, chúng tôi đến thăm đồn Biên Phòng 738. Trường học, bệnh xá, nhà dân nằm gọn hai bên đường. Ai chưa đến Hoàng Sa, Trường Sa của Tổ quốc, khi đến đồn biên phòng xã đảo, sẽ có cái nhìn vừa tổng thể vừa chi tiết về cuộc sống người lính đảo. Nói về lính biên phòng, phần lớn họ đến từ các tỉnh miền Trung, miền Bắc nước ta. Dù thiếu vắng tình cảm gia đình nhưng họ được nhân dân và chính quyền nơi đây tận tình chăm sóc nên họ an tâm vững dạ làm nhiệm vụ bảo vệ vùng đảo tỉnh nhà. Vui thay, cũng có anh lính đảo tình nguyện nhập cư ở rể luôn. Đi quanh đảo, chúng tôi luôn được nghe bà con khoe “Các anh Bộ đội biên phòng xây dựng hồ nước ngọt có hệ thống lọc hẳn hoi. Chúng tôi không phải khổ vì nước như mọi năm”
Đi thêm chút nữa là bãi tắm. Lài và cạn. Tuyệt với làn nước trong xanh, phẳng lì đến khó tin, tìm không ra gợn sóng vỗ bờ. Cát thì cứ trắng phau. Từ đây trở lên, đường nhựa khá tốt. Chúng tôi cứ thế mà đi. Chợt có người phát hiện dưới mé biển, một trụ bia hình mỏ neo của Hải quân chế độ cũ, khắc ghi hàng loạt tên núi đảo: Hòn Tre Lớn, Hòn Tre Nhỏ, Hòn Tre Vinh, hòn Đước, hòn Giang, hòn Gùi, hòn Bánh Lái, hòn Đồi Mồi, hòn Kiến Vàng, hòn Phụ Tử Nhỏ, hòn Bánh Tét, hòn Bánh Ít, hòn Bánh Tổ…
Chúng tôi tiếp tục lên cao dưới cái nắng chói chang thôi thúc. Khi vừa qua khúc quanh lại thấy nhiều bậc cấp cao. Trên đó thật im mát. Mọi người phấn khích bước lên. Ôi, thì ra… cái chùa, có tên Sơn Hòa Tự. Vừa bất ngờ lại quá mừng, nỗi mệt nhọc bỗng dưng tan. Chúng tôi hăng hái vào chùa thắp nhang lạy Phật để rồi… cãi nhau:
-Đây không phải chùa mà là miếu
-Sơn Hòa Tự. Tự là chùa. Nhưng sao không có người trông coi, không có sư trụ trì, cửa mở toang mà bốn bề vắng tanh vắng ngắt?
-Chẳng qua người dân đảo có nhu cầu thờ cúng. Họ tự lập chùa, nhỏ thôi, để đến cầu xin, dâng lễ, tạ ơn trước hoặc sau khi ra khơi.
-Đúng là “Mái chua che chở hồn dân tộc. Nếp sống muôn đời của tổ tông”
Có người hăng máu cãi:
-Nơi thờ Phật không thể gõi là miếu. Và xin nhớ cho, thị xã Hà Tiên có những ba ngôi chùa mang tên “Hòa”. Đó là Thanh Hòa Tự ở xã Thuận Yên, Vạn Hòa Tự ở xã Dương Hòa và Sơn Hòa Tự ở xã Tiên Hải, tức chùa này đây.
Mỗi người nhìn Sơn Hòa Tự bằng cái tâm phân biệt đối xử của riêng mình, bởi vì chùa này sao mà vắng vẻ, đìu hiu, nhỏ nhắn, sơ sài quá, thật không giống ai. Có giống chăng, ở cách bài trí nghi tượng cùng các vật dụng bình hoa, đèn nhang, chung trà, quẹt lửa, v.v… Tất nhiên không có thùng phước điền. Điều lạ nữa, ở đây từ trong ra ngoài đều sạch. Sau chùa có mắc võng, cả chổi quét, giỏ đựng rác… Điều chứng tỏ có bàn tay con người ẩn mình chăm sóc. Và hơn cả sự bất ngờ, chúng tôi được một bà ở dưới xóm cho biết: “Vào mồng một, rằm, nhất là ngày Tết, ngày lễ Phật, chùa này đông vui lắm, cũng trống cũng chuông mõ đàng hoàng. Các cụ già lo việc cúng kiếng. Tiền bạc thì người dân mạnh ai nấy cúng…” Nghe vậy, chúng tôi khấp khởi mừng, góp tiền cúng dường ngay tại chỗ, nhờ bà này chuyển giao vì gần đến lễ Vu Lan. Bà có hỏi tên để ghi vào sổ. Chúng tôi cười, bảo là “Phật tử”.
Chùa ở lưng chừng núi đảo, đủ cho ta bao quát cái mênh mông dịu vợi của biển trời, lô nhô nhiều đảo lớn, đảo nhỏ, vừa xa vừa gần. Khách lạ khó bề phân biệt cái ta, cái bạn giữa hải phận Việt Nam và Campuchia. Nhưng đó là chuyện nhỏ, không phải lo. Người dân xứ đảo từ tấm bé, khi mới bước chân xuống biển đã thuộc nằm lòng tên gọi từng chỗ đứng mỗi ngọn đảo của Tổ quốc mình. Đầu óc loay hoay với Sơn Hòa Tự, chúng tôi không thể không nghĩ tới một khi Tiên Hải được xây dựng thành khu du lịch nghĩ dưỡng, người ta không ngần ngại phá bỏ Sơn Hòa Tự. Nếu quần đảo Hải Tặc được duyên lành thì nơi đây sẽ có ngôi chùa tầm cỡ hoặc khu thiền viện thay thế, vừa tôn vinh cảnh sắc thiên nhiên, vừa làm trụ bảo vệ hồn dân tộc tại khu vực biên giới phía Tây Nam này.
Trước khi ra về, thẳng trớn, chúng tôi theo đường nhựa lên đỉnh núi. Lại bất ngờ thấy trên đây còn nguyên căn nhà đậm màu thời gian bên dãy nhà tươi mới. Giữa sân, trên cái cột chót vót cao, cờ Tổ quốc tung bay… Hỏi ra mới biết nơi đây là đài ra đa của Hải quân chế độ cũ, được ta gia cố thêm để sử dụng. Và tất nhiên, khu quân sự, không phận sự, miễn vào.
Đúng là điều thật diệu kỳ. Từ đó về sau, mỗi lần nhớ Sơn Hòa Tự, chúng tôi ra đó bằng tàu sắt hay tàu gỗ, mua vé 40.000 đồng/người, còn được hưởng chế độ giảm giá cho người cao tuổi. Vui nhất, mỗi lần ra, mỗi lần thấy chùa khang trang tươm tất hơn. Nhiều bàn ghế đá đỏ hồng, mang tên người hỉ cúng, kê kín sân gạch; tượng Phật còn đậm nét sơn; mái tôn ở sân hiên cũng được thay, cơi nới thêm…
Bây giờ tôi đã là người khách quen của chủ tàu. Nếu không ra đó được, tôi chỉ cần gửi tiền cúng dường của mình qua người chủ tàu hay chú tài công, họ sẵn lòng giúp, có khi lại cúng thêm vào.
BIA CHỦ QUYỀN TẠI QUẦN ĐẢO HẢI TẶC
Nội dung hàng chữ màu đỏ dưới chân bia : “Quần đảo Hải Tặc gồm có các đảo sau: Hòn Kèo Ngựa, Hòn Kiến Vàng, Hòn Tre Lớn,
Hòn Tre Vinh, Hòn Gùi, Hòn Ụ, Hòn Giong, Hòn Chơ Rơ, Hòn Đước, Hòn Bờ Đập, Hòn Đồi Mồi.
Quần đảo trực thuộc tỉnh Kiên Giang.
Phái bộ Quân sự thị sát và nghiên cứu đến viếng quần đảo này
ngày 26 tháng 7 năm 1958 dưới sự hướng dẫn của Hải Quân Việt Nam.
HẢI QUÂN VIỆT NAM “