Chùm Thơ Xuân Vang Bóng Một Thời

XUÂN VỀ

                   Nguyễn Bính

Đã thấy xuân về với gió đông
Với trên màu má gái chưa chồng
Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm
Ngước mắt nhìn giời đôi mắt trong

Từng đàn con trẻ chạy xun xoe
Mưa tạnh trời quang nắng mới hoe
Lá nõn nhành non ai tráng bạc
Gió về từng trận gió bay đi

Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng

Trên đường cát mịn một đôi cô
Yếm đỏ khăn thâm trảy hội chùa
Gậy trúc giắt bà già tóc bạc
Tay lần tràng hạt miệng Nam mô

NGUYÊN ĐÁN

                   Xuân Diệu

Xuân của đất trời nay mới đến
Trong tôi, xuân đến đã lâu rồi
Từ lúc yêu nhau, hoa nở mãi
Trong vườn thơm ngát của hồn tôi

XUÂN

                 Chế Lan Viên

Tôi có chờ đâu có đợi đâu?
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
Với tôi tất cả như vô nghĩa,
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước,
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo,
Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết tết,
Mang lì chiếc áo độ thu tàn

Có đứa trẻ thơ không biết khóc
Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!
Chao ôi! mong nhớ! ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn!

MÙA XUÂN CHÍN

                         Hàn Mặc Tử

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
-Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…

NGÀY XUÂN NHỚ CẢNH
NHỚ NGƯỜI XƯA

                                     Tản Đà

Trời xuân hoa thắm non xanh
Lơ thơ tóc trắng một mình vào ra
Bắc Nam những bước quan hà
Xa xa ngàn dặm đâu là cố nhân?

Ngồi nhớ lại khoảng năm Đinh Mão
Báo Annam bật đảo tiền phong
Nước non khói diễn nghìn trùng
Dư đồ một bức ôm lòng ra đi
Ninh Bình hết Bắc kỳ địa giới
Qua Thanh Hoa vừa tối vô Vinh
Một đêm ngủ lại Hoan thành
Nẻo sang Hà Tỉnh: sông Gianh, non Hồng
Nước núi Sói mát lòng ưu ái
Trận mưa thu đầm tưới quan san
Cùng nhau bạn hữu chu toàn
Đông Hà xe hỏa băng ngàn vô Kinh
Phong cảnh đất Hương, Bình lưu luyến
Dài Thuận An cất chén trông khơi
Kinh thành đã trải đôi nơi
Hải Vân vượt ải vào chơi Ngũ Hành
. . . . .
Mão đến Tý mười năm đã đúng
Trời còn xuân ai cũng chưa già
Nào đâu cảnh khuất người xa!
Non xanh hoa thắm mà ta một mình
Xuân hồ hết mối tình vương vít
Mượn bút hoa ngồi viết nên thơ
Nước non còn nhớ người xưa
Bạn tình còn nhớ bây giờ cố nhân.

SẦU XUÂN

                           Hàn Mặc Tử

Đêm xuân lạnh, bóng xuân tàn,
Hoa xuân mơn trớn can tràng thuyền quyên.
Trời xuân vắng vẻ hương nguyền,
Sông xuân lặng lẽ con thuyền xa xa.
Xuân đi đi khắp sơn hà,
Tuổi xuân chất mãi tóc da đổi màu.
Ngày xuân như gió thoảng mau,
Tình xuân một khối ai sầu hơn ai?
Mưa xuân như nhắc chuyện đời,
Rượu xuân như gợi những lời nước non.
Thề xuân dù chẳng vuông tròn,
Khóa buồng xuân lại vẫn còn sầu xuân.

XUÂN ĐẦU

                  Xuân Diệu

Trời xanh thế ! hàng cây thơ biết mấy !
Vườn non sao ! đường có mộng bao nhiêu
Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy
Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều
Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ !
Trở về đây ! và đem trở về đây
Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử
Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây
Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước
Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi
Tà áo mới cũng say mùi gió nước
Rặng mi dài xao động ánh dương vui
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói
Những tay e, những đầu ngượng cúi mau
Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói
Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau

XUÂN ĐẦU TIÊN

                     Hàn Mặc Tử

Mai sáng mai, trời cao rộng quá,
Gió căng hơi và nhạc lên mây.
Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm,
Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay.

Mai này thiên địa mới tinh khôi,
Gió căng hơi và nhạc lên trời.
Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết,
Hoa lá hồ nghi sự lạ đời.

Trái cây bằng ngọc vỏ bằng gấm,
Còn mặt trời kia sợ khối vàng.
Có người trai mới in như nguyệt,
Gió căng hơi và nhạc lên ngàn.

Thuở ấy càn khôn mới dựng nên,
Mùa khô chưa gặt tốt tươi lên.
Người thơ phong vận như thơ ấy,
Nào đã ra đời ngọc biết tên.

Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời,
Mùi thơm ngây dại sóng con người.
Hãy hoan hô, lời cao như sấm:
-Vạn tuế, bay ơi ! Nắng rợp trời !

Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.