Truyện xưa kể rằng: “Tại một ngôi làng nhỏ nọ trên đất nước Việt Nam, dân chúng đang sống hòa bình an lạc. Bỗng một hôm có giặc từ phương xa kéo đến đánh chiếm đất nước ta. Chiến tranh chẳng mấy chốc đã tràn tới ngôi làng kia. Trong làng có một gia đình gồm cha mẹ và sáu người con. Giặc kéo đến bắn giết không thương tiếc. Người cha chẳng may chết dưới tay giặc, nhà cửa ruộng vườn bị giặc cướp phá tan hoang.
Trước tình cảnh bi thương ấy, người mẹ đã dẫn các con lên rừng núi tham gia đội du kích kháng chiến. Tuy nhiên, trong số sáu người con của mẹ có một đứa không theo mẹ lên rừng. Nó tự nhủ rằng: giặc quá giàu mạnh, vũ khí hiện đại người Việt mình làm sao đánh đuổi họ được. Nếu mình theo kháng chiến chỉ có nước chết mà thôi, chi bằng mình cứ ở lại làng cộng tác với giặc chẳng những được sống an ổn mà còn có cơ hội vinh thân phì gia nữa. Từ đó nó sống nhục nhã trong kiếp làm đầy tớ, “chó săn” cho giặc. Dân trong làng đều khinh bỉ thằng “nhân giặc làm cha”. Tuy không nói ra nhưng ai cũng cầu mong cho kháng chiến thành công đánh đuổi bọn giặc xâm lăng ra khỏi bờ cõi và bắt những thằng “nhận giặc làm cha”ra xét xử.
Sau chín năm chiến đấu gian khổ, những người kháng chiến đã đánh đuổi bọn xâm lăng ra khỏi làng xóm. Những người trong làng theo kháng chiến giờ đây trở lại ngôi nhà cũ trong niềm hân hoan chào đón của dân làng. Người mẹ ngày ấy cũng trở lại làng xưa, nhưng năm đứa con của mẹ đã hy sinh hết ba đứa. Riêng thằng con đớn hèn nhận giặc làm cha giờ này chẳng thấy nó đâu. Có thể nó đã ôm chân giặc chạy về mẫu quôc, hoặc đã bị vùi thây đâu đó trên đường trốn chạy. Dù cho nó còn sống hay đã chết, thì nó không còn là con của mẹ, không còn là dân của làng. Ngàn năm bia miệng vẫn mắng nó là thằng phản quốc.
☸☸☸
Những tưởng câu chuyện “nhận giặc làm cha” trên đây chỉ có trong chuyện cổ tích. Không ngờ xem lại lịch sử Việt Nam thời cận và hiện đại mới thấy trong dân tộc ta cũng có nhiều kẻ nhận giặc làm cha.
“Thỉ tổ” của bọn này có lẽ là Trần Lục. Ông ta đã nhận những tên cố đạo thực dân làm cha để vào đạo Chúa. Sau đó ông được huấn luyện để trở thành linh mục quản lý giáo dân. Theo Bách Khoa Toàn Thư Wikipedia viết về Trần Lục như sau:
Phêrô Trần Lục (1825-1899), còn được biết với biệt danh cụ Sáu, là một linh mục Công giáo người Việt. Ông nổi tiếng là một giáo sĩ nhiệt thành, là người đã cho khởi công xây dựng Nhà thờ Phát Diệm.
Tuy vậy, ông cũng bị mang nhiều tiếng xấu khi hỗ trợ đắc lực cho thực dân Pháp trong thời kỳ đầu người Pháp đô hộ Việt Nam. Trần Lục là người đã hướng dẫn và cung cấp cho quân xâm lược 150 tay súng Công giáo để đánh chiếm thành lũy Ninh Bình, cũng là người đã huy động 5. 000 giáo dân Việt Nam giúp Tây tiêu diệt chiến khu Ba Đình của Đinh Công Tráng, và ông đã từng bị Phan Đình Phùng hỏi tội và đánh đòn công khai vì tội hống hách ức hiếp dân chúng. Trần Lục đã được người Pháp thưởng hai Bắc Đẩu Bội tinh vì đã hỗ trợ đắc lực cho quân viễn chinh Pháp.
Suốt cuộc kháng chiến đánh đuổi thực dân Pháp của dân tộc Việt Nam, bọn hậu duệ của Trần Lục là đám linh mục và con chiên đạo Ki-tô đã quay lưng lại với dân tộc, vì họ đã nhận thực dân Pháp làm cha cho nên họ đã bỏ mẹ Viêt Nam để phục vụ cho thực dân Pháp. Họ cũng tiếp nối hành vi tội ác của Trần Lục làm chó săn chỉ điểm cho thực dân đánh phá các tổ chức kháng chiến của ta tan nát suốt trăm năm dài. Thậm chí họ lập ra những xóm đạo dược Pháp vũ trang súng ống để trực tiếp bắn vào những anh em quân kháng chiến. Những tội ác của bọn linh mục và con chiên đạo Ki-tô trên đây dù có trải qua hàng ngàn năm nữa cũng không thể nào xóa nhòa trong tâm tư người dân Việt.
Năm 1954, khi thực dân Pháp giãy chết tại thung lũng Điện Biên Phủ, bọn “nhận giặc làm cha” như những con bọ chét chó đã nhảy ra khỏi xác chết thực dân mà chạy ùa về miền Nam tiếp tục sống ký sinh trên thân thể một vật chủ khác, đó chính là bọn giặc Mỹ .
Trong thời gian 1954-1963 lại xuất hiện một tên “nhận giặc làm cha” ác ôn nhất thời đại, đó là Ngô Đình Diệm được Vatican môi giới cho đế quốc Mỹ đưa về Việt Nam làm tổng thống . Ông Diệm đã công khai làm một cái lễ thật là long trọng và hoành tráng tại nhà thờ đức mẹ La Vang để dâng miền Nam Việt Nam cho Chúa (Chúa ở đây là ai, nếu không là giáo hoàng tại Vatican?). Tưởng rằng cúc cung tận tụy phục vụ cho nước Mỹ và Vatican thì suốt đời sẽ được vinh hoa phú quý, ai ngờ chỉ được 9 năm sau, Ngô Đình Diệm đã bị Mỹ ra lệnh giết chết trong một cuộc đảo chánh của quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Thật đáng đời cho một kẻ phản quốc “nhận giặc làm cha”
Những kẻ nhận giặc làm cha thật là hạng tán tận lương tâm vì chúng đã tiếp tay cho giặc Pháp, giặc Mỹ cướp phá quê hương ta, bắt dân ta làm nô lệ, bòn rút tài nguyên đất nước ta suốt 120 năm. Trong khi toàn dân ta , dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam, kháng chiến gian khổ, hy sinh xương máu đánh đuổi thực dân, đế quốc đề giành lấy độc lập tự do thì bọn chúng sống phè phỡn trong vùng đất do giặc tạm chiếm bằng những đồng tiền dơ bẩn mà bọn giặc quẳng cho. Bọn chúng lừa gạt nhân dân trên thế giới bằng cách tự xưng mình là “người quốc gia” và chúng che đậy dã tâm”nhận giặc làm cha” bằng chiêu bài “chống Cộng Sản”. Nhưng bọn chúng chỉ lừa gạt được một số ít người ngây thơ về chính trị, chứ chúng không thể lừa gạt được luật nhân quả. Do vậy mà vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, chúng đã phải trả quả báo “nhận giặc làm cha” một lần nữa vì sức mạnh của dân tộc Việt Nam đã chiến thắng sức mạnh tiền bạc và vũ khí của đế quốc Mỹ. Một lần nữa, bọn “nhận giặc làm cha” lại phải tháo chạy theo gót chân của “cha Mỹ”. Luật nhân quả đã khẳng định: Chánh luôn thắng tà.
Những tưởng bọn “nhận giặc làm cha” giờ đây đã nhận ra lỗi lầm của mình mà ăn năn hối cải, sống kiếp vong quốc cho tới ngày nhắm măt lìa đời. Nhưng không, trên mảnh đất lưu đày, bọn chúng tiếp tục phục vụ cho giặc ngoại bang bằng cách lập ra những đài phát thanh, những tờ báo và những tài khoản trên mạng xã hội Youtube ngày đêm bịa chuyện, vu không, nói xấu Nhà nước Việt Nam hầu tranh thủ sự nhẹ dạ cả tin của một bộ phận người dân trong nước để thực hiện công cuộc diễn biến hòa bình nhằm lật đổ chánh quyền Viêt Nam do đảng Cộng Sản lãnh đạo.
Không cần là nhà sử học uyên thâm, chỉ bằng hiểu biết thông thường của một người sinh ra và lớn lên trong khoảng 1932 – 1975 tại Việt Nam đều thấy rõ những sự thật lịch sử sau đây:
1- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo nhân dân miền Nam làm ra cuộc Cách mạng Nam Kỳ khởi nghĩa ngày 23/11/1940 chống lại thực dân Pháp.
2- Đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh đạo nhân dân miền Trung, miền Bắc làm cuộc Cách mạng ngày 19-8-1945 cướp chánh quyền từ tay quân phiệt Nhật
3- Cụ Hồ Chí Minh lập ra Nhà nước Việt Nam đầu tiên, công bố bản tuyên ngôn độc lập của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ngày 02/9/1945 tại vườn hoa Ba Đình, Hà Nội.
4- Bọn thực dân đế quốc gồm các nước Mỹ, Anh, Trung Hoa…giúp đỡ thực dân Pháp trở lại cai trị Việt Nam. Đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh đạo toàn dân phát động cuộc chiến chống Pháp vào ngày 23/9/1945 trên cả nước.
5- Đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh đạo nhân dân miền Bắc mở chiến dịch Điện Biên Phủ và kết thúc chiến dịch bằng sự đầu hàng của quân đội Pháp vào ngày 07/5/1954. Với chiến thắng Điện Biên Phủ, nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng Cộng Sản Việt Nam, đã hoàn thành cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp. Thực dân Pháp phải cuốn gói về nước chấm dứt 100 năm đô hộ dân ta.
6- Ngày 20/7/1954 hiệp định Genève tạm thời chia đôi đất nước ta tại vỹ tuyến 17 với điều kiện “sau 2 năm sẽ tổ chức tổng tuyển cử thống nhất hai miền Nam-Bắc”. Lúc này Hoa Kỳ không muốn Việt Nam độc lập thống nhất nên thành lập ngụy quyền Việt Nam Cộng Hòa do tên “nhận giặc làm cha” Ngô Đình Diệm làm tổng thống. Ngô Đình Diệm được sự hậu thuẩn to lớn từ giáo triều Vatican cùng với trên 2 triệu giáo dân Công giáo trong nước. Bọn chúng che đậy thân phận phản quốc “nhận giặc làm cha” bằng danh xưng “người quốc gia” và che đậy hành vi phản quốc bằng chiếu bài “chống Cộng Sản”.
Người dân Việt Nam đặt câu hỏi: “Trong khi toàn dân dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam, đấu tranh gian khổ, hy sinh xương máu nổi lên kháng chiến chống Pháp từ năm 1945 đến chiến thắng hoàn toàn vào năm 1954, thì bọn “người quốc gia” ở đâu? Làm gì? Có phải chúng núp dưới váy của bọn thực dân Pháp mà bắn giết nhân dân ta dưới chiêu bài “chống Cộng” hay không?
7- Sau khi ngồi lên chiếc ghế tổng thống VNCH chưa kịp ấm đít, Ngô Đình Diệm liền công bố “Không đồng ý tổng tuyển cử thống nhất hai miền Việt Nam”. Thực chất của sự từ chối này là vì Diệm nhận thấy nếu tổ chức tổng tuyển cử thì chắc chăn hắn sẽ thua thảm hại. Do đó, hắn muối mặt mà phủ nhận hiệp định Genève, tiếp tục nhận Vatican và giặc Mỹ làm cha, ôm chân giặc Mỹ để phản lại dân tộc Việt. Bọn ngụy quyền tay sai của đế quốc Mỹ đã rước quân đội Mỹ vào miền Nam tiến hành chiến tranh tàn sát không biết bao nhiêu dân lành vô tội. Vì vậy nhân dân ta dưới sự lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam bắt buộc phải tiếp tục công cuộc kháng chiến chống Mỹ trong suốt 20 năm (1955-1975).
8- Cuối cùng, chánh nghĩa cũng thắng ngụy quyền. Dưới sức mạnh tiến công vũ bão của quân Giải phóng, đế quốc Mỹ phải vội vàng tháo chạy ra khỏi Việt Nam. Bọn “nhận giặc làm cha” hoảng hốt, nháo nhác, cuống cuồng bám gấu quần cha Mỹ mà chuồn sang mẫu quốc Cờ Hoa.
Qua 8 sự kiện trên đây, bất cứ người Việt nào cũng đều nhận ra ai là anh hùng cứu dân tộc ta ra khỏi ách nô lệ của ngoại bang, và ai là người phản quốc nhận giặc làm cha trong suốt hai cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ vừa qua.
Công cuộc kháng chiến vĩ đại của nhân dân ta dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng Cộng Sản Việt Nam đã kết thúc vẻ vang cách đây 47 năm, nhưng trong một bộ phận người dân trong nước giờ đây vẫn còn chưa rạch ròi nhận rõ bản mặt của những kẻ “nhận giặc làm cha” phản dân hại nước. Bọn chúng chính là những kẻ đang núp dưới gấu quần của bọn đế quốc tư bản hằng ngày ra rả bịa chuyện nói xấu Nhà nước ta, chế độ ta. Tôi viết bài này là nhằm vạch rõ chân tướng của những kẻ vốn là con của mẹ Việt Nam, nhưng đã phản lại mẹ mà nhận giặc làm cha trong suôt 120 năm từ ngày thực dân Pháp cướp nước ta, cho đến ngày 30/4/1975 là ngày toàn dân ta dưới tài lãnh đạo của đảng Cộng Sản Việt Nam đã đánh đuổi giặc Mỹ, giành lấy độc lập tự do, thống nhất đất nước. Những kẻ đó giờ đây vẫn tự nhận mình là người quốc gia với chiêu bài chống Cộng. Thật ra, bọn chúng chính là đứa con “nhận giặc làm cha” trong câu chuyện cổ tích trên đây. Chúng là tội đồ của dân tộc. Những điều gì chúng nói ra đều là dối trá, phản phúc, không đáng nghe, không đáng tin.