Đức Thế Tôn dạy:
– Lửa cư gia nghĩa là đem tiền, của do tự mình làm ra đúng pháp, tùy thời chu cấp cho vợ con, quyến thuộc, người giúp việc, khách thương (bạn kinh doanh) để họ được an vui. Đó gọi là lửa cư gia. Vì sao? Vì những người ấy cùng thiện nam sống chung một nhà nên vui cùng vui, khổ cùng khổ, chia sẻ ngọt bùi, ấm lạnh. Cho nên gọi là cư gia.[1]
Từ trước đến nay, chúng ta luôn cho rằng người đàn ông là trụ cột của gia đình và nếu người đàn ông đầy những thói hư tật xấu như:
Sát sanh và trộm cướp
Tà dâm, lấy vợ người
Lời nói không chân thật…
Nghiện rượu, thích đánh bạc…
Buông lung không giữ mình…
Ngoan cố không nghe lời
Chửi Sa-môn, Phạm chí
Điên đảo có tà kiến
Hung bạo làm nghiệp đen…
Thiếu thốn không của cải
Uống rượu, mất áo quần
Mang nợ, như chìm suối
Kẻ ấy phá họ hàng…
Muốn được của không được…
Ngày thì ưa ngủ nghỉ
Đêm lại thích rong chơi…
Quá lạnh và quá nóng
Đều lười biếng không làm.
Rốt cuộc không sự nghiệp
Không kiếm ra tài vật.
Đời nay và đời sau
Hai đời đều bại hoại.
Vì vậy, nếu ai phạm những lỗi trên, dù ít hay nhiều thì tiếng xấu sẽ đồn xa, bị người xem thường, không ai mến thương, chẳng hề tin tưởng. Thế nên, người thiện nam cần phải:
Giảm dần các điều ác
Khiến việc lành lớn mạnh…
Lại được giới thanh tịnh
Càng an vui vi diệu…
Siêng làm việc như vậy
Hai đời đều an vui.[2]
Và “nếu người tự thấy tội, tự biết tội, luôn sám hối thì tương lai sẽ đầy đủ được giới, thiện pháp tăng trưởng, trọn không thoái giảm.”[3]
Thế nên, những ai trước đã lầm đường lạc lối, giờ hãy hối lỗi ăn năn để tạo dựng uy tín cho bản thân, mang lại niềm tự hào cho gia đình, sự hãnh diện cho dòng họ và góp phần làm cho xã hội thêm trật tự bình yên.
[1] Tạp A-hàm, Q.1, tr 200.
[2] Trung A-hàm, Q.3, tr 258-259.
[3] Tạp A-hàm, Q.2, tr 397.
Trích Nét đẹp người Phật tử – ĐĐ. Thích Thường Ninh