Nghe hỏi, vị tỳ kheo phẫn nộ, quăng bỏ nội y, áo choàng, đứng trần truồng trước bậc Đạo Sư. Mọi người thấy vậy đều nói : Ôi, xấu hổ thay! Xấu hổ thay! Tỷ kheo ấy liền bỏ chạy và sau đó hoàn tục. Các tỳ kheo ngồi tại pháp đường, nói về thái độ bất nhã của vị tỳ kheo ấy. Bậc Đạo Sư đi tới và hỏi: Này các tỷ kheo, các ngươi ngồi tại đây bàn về chuyện gì?- Bạch Thế Tôn, chúng con đang nói về thái độ bất nhã của tỳ kheo ấy trước mặt Thế Tôn và giữa bốn chúng, từ bỏ tàm quý, đã đứng trần truồng như một đứa trẻ ở làng, bị quần chúng ghét bỏ, đã hoàn tục, từ bỏ giáo pháp. Bậc Đạo Sư nói: Này các tỷ kheo, không phải bây giờ tỳ kheo ấy mới không có tàm quý, từ bò pháp bảo. Trong đời quá khứ nó đã từ bỏ người vợ báu của nó. Nói vậy xong, bậc Đạo Sư kể câu chuyện sau đây:
KỲ 21: TIỀN THÂN NACCA Làm Người phải biết hổ thẹn
Thuở xưa, trong kiếp thứ nhất, các loài thú bốn chân tôn sư tử làm vua; các loài cá tôn cá Ananda và các loài chim tôn ngỗng trời Suvanna. Con gái vua ngỗng trời Suvanna, một ngỗng trời con rất đẹp, được vua ban cho một ước nguyện. Nàng ước nguyện được một người chồng theo sở thích của mình. Vua ngỗng trời làm theo ước nguyện của con, cho tập họp tất cả loài chim tại Núi Tuyết. Từng đàn chim đủ loại như : ngỗng trời, chim công v.v… lũ lượt bay tới, tập họp trên một cao nguyên bằng đá lớn. Vua ngỗng trời cho gọi con gái đến và nói: Con hãy lựa chọn người chồng mà con thích. Nàng nhìn đàn chim, thấy con chim công có cái cổ đẹp với màu sắc châu báu, có lông đuôi nhiều màu. Liền chọn con chim ấy và nói : Này bạn chim công, tôi, công chúa của loài chim đã chọn bạn làm chồng, hãy vui sướng lên! Con chim công quá sung sướng, nói lớn:Cho đến hôm nay, các ngươi chưa thấy sức mạnh của ta! Rồi giữa đàn chim, bỏ mất tàm quý, chim công xòe cánh ra bắt đầu múa, và khi múa nó không có che đậy. Vua ngỗng trời Suvanna xấu hổ nói rằng: Con chim này không có lòng tàm khởi lên từ nội tâm, không có lòng quý khởi lên từ bên ngoài. Ta sẽ không gả con gái ta cho kẻ phá hoại tàm quý. Rồi vua ngỗng trời nói lên bài kệ giữa đàn chim :
Âm thanh ngươi êm dịu Lưng ngươi thật đẹp đẽ Cổ ngươi về màu sắc Chẳng khác ngọc lưu ly Lưng đuôi ngươi xòe rộng Dài rộng đến một tầm Nhưng vì ngươi múa nhảy Ta không cho con gái
Trước mắt đàn chim, vua ngỗng trời gả công chúa cho một ngỗng trời con, cháu của vua. Còn con chim công mất vợ xấu hổ, bay cao trốn mất.
***
Sau khi kể câu chuyện, bậc Đạo Sư kết luận nhận diện tiền thân như sau : -Khi ấy, con công là vị tỷ kheo có nhiều đồ vật -Vua ngỗng trời chính là Ta.
CHÚ THÍCH : -Tàm quý : là biết hổ thẹn với điều xấu. Người có tàm quý là người biết tự xấu hổ khi lỡ làm một việc gì sai quấy.
Ý NGHĨA CÂU CHUYỆN : Qua câu chuyện này, Thế Tôn muốn dạy ta phải biết hổ thẹn mà không làm những việc làm xấu, ác.