Như chúng ta đều biết, Phật giáo bác bỏ định mệnh luận, cũng như túc mệnh luận. Phật giáo cho rằng, quy luật nhân quả không diện biến một cách máy móc. Hành động thiện của từng cá nhân và hành động thiện của tập thể nhiều người, cộng với sức mạnh gia hộ của chư Phật, Bồ tát, các vị thần thiện lành có thể đem lại kết quả bất ngờ là tiêu tai, tiêu tội, đạt được mục đích cầu an thật sự. Tôi cho rằng, nhận thức về hiệu quả nghi thức cầu an như vậy, không có gì là mâu thuẫn với đạo lý nhân quả của Phật giáo. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết của nghi thức cầu an có kết quả là người đương sự và gia thuộc người đương sự phải có nhận thức đúng đắn về lý nhân quả. Tai nạn đến với gia đình không phải là ngẫu nhiên. Đó là kết quả tất yếu đến lúc chín muồi của những hành vi bất thiện trong quá khứ. Nhưng nếu người đương sự và gia đình đương sự thành tâm sám hối, bỏ ác theo lành, mời chư tăng đến làm lễ cầu an, cầu sự gia hộ của chư Phật, Bồ tát và các thiện thần, đồng thời làm nhiều thiện sự, Phật sự như phóng sinh, bố thí rộng rãi, cúng dường Tam Bảo v.v… và phát nguyện hồi hướng công đức của những thiện sự, Phật sự đó để cho đương sự, gia đình người đương sự tai qua nạn khỏi, thì khả năng tiêu tai, giảm tai không phải là không có.
Nghiệp lực là sức mạnh của nghiệp. Chính sức mạnh của nghiệp ác quá khứ đã đem lại tai nạn cho gia đình trong hiện tại. Thế nhưng, các việc làm hiện nay, như Phật sự, thiện sự, lễ cầu an đều là những nghiệp thiện có sức mạnh tiêu tai giảm tai. Tôi có nói đến sự gia hộ của chư Phật, Bồ tát và các thiện thần. Nói như vậy có mâu thuẫn với chủ thuyết của đạo Phật hay không? Nên hiểu rằng, đạo Phật nói không có một thần linh tối cao, sáng tạo ra thế giới vũ trụ này, an bài theo chủ ý của mình mọi sự việc trong thế gian này v.v… Đạo Phật bác bỏ về một đấng thần linh tối cao như vậy, nhưng đạo Phật thừa nhận có chư Phật và Bồ tát là những bậc thánh đã giác ngộ và giải thoát, thường xuyên gia hộ cho chúng sanh, hướng dẫn chúng sanh bỏ ác làm lành, tiến lên con đường hướng tới giác ngộ và giải thoát. Đồng thời, đạo Phật cũng thừa nhận có nhiều vị thiện thần che chở, gia hộ cho những người quy y Tam Bảo, thường xuyên làm điều lành, điều thiện. Sự gia hộ đó là điều mà trong đạo Phật thường gọi là "không thể nghĩ bàn", nghĩa là trí người không thể nghĩ bàn được.
Lễ cầu an hay cầu siêu cần nên gọn nhẹ nhưng trang trọng, thành tâm, không phô trương sự giàu có của gia chủ và không được rình rang tốn kém, nhất là không được giết mổ trâu bò lợn gà để cúng quảy ngày này qua ngày kia. Nếu lợi dụng lễ cầu an, cầu siêu để ăn uống nhậu nhẹt no say… thì không còn hiệu quả của lễ cầu an, cầu siêu nữa, trái lại, tội chồng thêm tội, tiêu tai đâu không thấy, chỉ thấy nghiệp càng thêm nặng, tội càng thêm lớn, khó mà tai qua nạn khỏi cho được.
Lễ cầu an hay cầu siêu cũng có thể tổ chức trong chùa, như thế càng làm cho nghi thức càng thêm hiệu quả. Đạo Phật quý trọng bậc nhất là chữ TÂM, miễn là giữ được tâm thiện, lòng thành, thì nghi thức nào cũng đem lại hiệu quả mong muốn. Còn như tâm đã không thiện, lòng đã không thành, thì nghi thức có rườm rà, tốn kém mấy cũng không đem lại hiệu quả gì hết.
Nếu thực hiện đúng điều đó, chúng ta sẽ tạo được một môi trường nhân văn đúng với tinh thần của Phật giáo, nhằm mục đích tiến bộ tâm linh, giác ngộ và giải thoát, để góp phần xây dựng môi trường sống lành mạnh và tốt đẹp như Đức Phật đã dạy trong Kinh Pháp Cú:
"Chớ coi thường điều ác
Cho rằng chưa đến mình
Như nước nhỏ từng giọt
Rồi bình cũng đầy tràn
Người ngu chứa đầy ác
Do chất chứa dần dần"
"Chớ chê khinh điều thiện
Cho rằng chưa đến mình
Như nước nhỏ từng giọt
Rồi bình cũng đầy tràn
Người trí chứa đầy thiện
Do chất chưa dần dần"