Có một góc đời ngày qua rất vội
Nắng chưa lên – bóng đã đổ dài
Ai chia ai bao nỗi ngậm ngùi ?
Ai thương xót quãng đời mộng mị
Một góc đời bao nỗi lòng âm ỹ
Trút tâm tư chuyện vắn chuyện dài
Những bài thơ mang thời dang dỡ
Thời gian chồng lên hư ảnh nhạt phai
Những cuộc tình kết thúc đắng cay
Dù chua xót vẫn là máu thịt
Trong đau thương mang lòng thanh khiết
Giấu trong tim như những chuyện hoang đường
Có một ngày trời bỗng hóa yêu thương
Từng bàn tay – bàn tay níu chặt
Khúc khích cười giữa không gian xanh ngắt
Như vườn xuân rạo rực sắc màu.
Sáng xôn xao
Nắng tràn vào khung cửa
Con đường nhà tôi mới mở
Mà những người bạn cũ
Không còn đi qua đây
Bóng chiều nhẹ
Chầm chậm xuống mỗi ngày
Giọng nói cười thật khẽ
Không gian bây giờ vẫn thế
Lá rũ buồn quanh sân
Cây mai già…
Xơ xác trầm ngâm
Đứng nhìn ngày qua cô quạnh
Chiếc lá vàng rơi…
Trơ cành
khô nhánh
Hỏi ai còn…
Tha thiết mùa Xuân?
Em nhặt hết lá trên cành đông muộn
Và đợi chờ vàng ánh một trời mai
Như trút bỏ bao muộn phiền vây khốn
Soi vào gương tìm lại nét trang đài
Ước mơ ấy trôi trên dòng sông cũ
Chẳng vỡ như bong bóng nước bao giờ
Tay khẽ chạm vào mây tìm vạt nắng
Để mang xuân thắm đẹp sông hồ
Người yên phận quên ngày mưa nắng
Giữa buồn tênh cùng thân xác hoang vu
Hơi thở nhẹ tâm bình an rỗng lặng
Vụt bung hoa tô điểm mọi mong chờ
Mai hiền hòa mang về ngày xuân mới
Một màu vàng đằm thắm biết bao nhiêu
Người hân hoan đang chăm lo vun xới
Cùng vui cười hòa nhịp sống thương yêu .