Không giống với anh chị em, ngay từ lúc nhỏ tôi đã sống trầm tư đa cảm. Tôi thích ngồi lặng lẽ ngoài hiên nhà, mắt nhìn về một cõi xa xăm nào đó ngoài trần thế. Tâm hồn tôi tràn ngập một nỗi tịch lặng. Tịch lặng từ trong con tim và trong ánh mắt.
Năm 20 tuổi, tôi từ giã gia đình, bước vào ngưỡng cửa trường đại học sư phạm ngoại ngữ. Những năm đầu, tôi phải đi làm thêm bằng nghề gia sư. Chính cái nghề tay trái này, về sau đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Lúc đầu, tôi tìm được một chỗ dạy khá tốt, thu nhập hằng tháng cũng đủ cho tôi xoay sở để khỏi phải xin tiền của gia đình. Nhưng chẳng bao lâu, người học trò của tôi không chịu học với tôi nữa vì , theo như lời cậu ta nói, lối sống và suy nghĩ của tôi "già nua" không thích hợp với cậu ta.
Tôi phải tìm một nơi khác để dạy. Lần này, học trò của tôi là một cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng cũng như cái tên của cô: Thảo Vy. Đặc biệt cô cũng có đôi mắt buồn man mác như tôi. Ngoài ra, tánh tình tôi và cô cũng có nhiều nét tương đồng kỳ lạ. Đôi khi, tôi lẩn thẩn nghĩ rằng có lẽ nghiệp duyên kiếp trước của chúng tôi đã đưa đẩy chúng tôi gặp nhau trong kiếp này chăng ?
Những lúc rảnh rỗi, thầy trò chúng tôi thường lên một ngôi chùa nằm trên ngọn đồi cách thành phố vài cây số. Dần dà, tôi cảm nhận ra một tình cảm khác thường ngoài tình nghĩa thầy trò. Tháng nào cũng vậy, sau khi nhận tiền thù lao, tôi cũng ra phố mua một món quà tặng cho cô học trò . Về phía Thảo Vy, cô vẫn dành cho tôi những tình cảm thân thiết khiến tôi càng hy vọng nhiều hơn về tương lai tình cảm của chúng tôi. Song, tất cả chỉ là ảo tưởng của tôi, thật ra chưa bao giờ Thảo Vy xem tôi là người yêu của nàng. Cô vẫn giữ một khoảng cách với tôi vào những lúc tình cảm tôi dâng trào và tôi có những thái độ vượt quá ranh giới thầy trò. Khi nhận ra điều này khiến tôi thật sự rất thất vọng và buồn tủi.
Càng ngày, tôi và Thảo Vy ít khi cùng nhau vãng cảnh chùa như lúc trước. Thay vào đó chỉ có một mình tôi lang thang trên đồi thông, rồi bước chân vô tình dẫn dắt tôi bước vào cửa chùa như trong cơn mộng du. Tôi đang nếm trái đắng của tình yêu. Tiếng hát Thanh Thúy từ quán cà phê dưới chân đồi len lỏi qua những hàng thông, lọt vào tai tôi một cách tình cờ : "Yêu cho biết sao đêm dài – Cho quen với nồng cay – Yêu cho thấy bao lâu đài – chỉ còn vài trang giấy – Dòng mực xanh còn đấy – Hứa cho nhiều dù bao lời nói – Đã phai tàn thành mây thành khói – Cũng xem như không mà thôi…"
Tôi chợt nhớ một đoạn kinh Phật mà trước đây tôi có đọc lướt qua, không quan tâm lắm, nay tự nhiên tôi nhớ lại từng chữ một : "Yêu là khổ, là hiện thân của nổi khổ mang tên là hạnh phúc…" Tôi như người mộng du, chợt thấy mình đang có mặt tại chính ngôi nhà trọ mà không biết tôi đã đi về lúc nào.
Một buổi chiều, sau khi mặt trời khuất bóng, tôi bắc chiếc ghế nhỏ ra hiên nhà sau ngồi trầm tư. Cảnh vật cũng lặng thinh như đi vào giấc ngủ. Bỗng, một chú chuột nhỏ từ đâu xuất hiện bên cạnh đống rác sau nhà. Chú đang lén lút, thập thò kiếm chác một vài mẩu thức ăn thừa trong đống rác. Tôi khua tay, lập tức chú biến mất, nhưng một lát sau chú lại xuất hiện.
Nhìn chú chuột nhỏ, tôi bỗng nghĩ đến thân phận mình ; "Tại sao mình không dám nói tiếng yêu thương chân tình với Thảo Vy?"; "Tại sao mình lại lén lút yêu thương một người mà người ấy không hề yêu thương mình ?" Tôi cứ tự dày vò tâm hồn mình với những câu hỏi không có lời giải đáp "Tình yêu của mình khác chi chú chuột nhỏ đêm đêm lén lút chạy ra đây kiếm thức ăn?" Tôi buột miệng la lớn câu nói vừa rồi. Chú chuột nhỏ lập tức biến mất vào bóng đêm.
Suốt đêm ấy tôi trằn trọc không sao ngủ được. Tôi vói tay lên kệ sách đầu giường rút đại một cuốn sách, không ngờ đó lại là cuốn kinh Phật. Tôi mở sách ra xem, ngẫu nhiên tôi đọc thấy đoạn kinh sau đây : "Ái dục là nguồn gốc của mọi sự khổ đau" Tôi khép quyển kinh lại, bắt đầu suy tư về câu kinh vừa đọc. Trong ánh sáng cô tịch của căn phòng, mọi vật chung quanh đều im lặng, chỉ còn lại âm vọng của câu kinh. Tôi tự nhủ :
Đắng cay vì chút duyên trần
Cho tâm heo hắt cho thân mỏi mòn
Sóng lòng hạnh phúc – héo hon
Trăm năm một giấc mộng con vô thường
Sáng hôm sau tôi thức giấc với một tâm trạng khác hẳn những ngày qua. Tôi bình thản đến giảng đường đại học. Buổi tối, tôi đến nhà Thảo Vy dạy buổi học cuối cùng với lý do sức khỏe không cho phép tôi tiếp tục đi dạy thêm.
* * *
Hai mươi năm sau. Giờ đây ba mẹ tôi đã lần lượt qua đời. Các anh chị em tôi đã lập gia đình và ổn định cuộc sống. Riêng tôi, sau mười mấy năm dạy học, tôi đã xin nghỉ dạy để về ngôi chùa này xin xuất gia.
Đây chắc chắn là con đường mà tôi đã từng chọn trong nhiều đời trước và nay tôi lại tiếp tục con đường của mình.
(Viết theo lời kể của ĐĐ.TTC)
DIỆU MAI
(Huynh trưởng GĐPT. TP.HCM)