Con Dẫn Mẹ Đi Sinh Hoạt Gia Đình Phật Tử

G

Năm ấy chị vừa đúng 55 tuổi, tuổi về hưu của nữ công chức. Vợ chồng chị chỉ có duy nhất một con trai. Cháu đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử từ khi còn học lớp sáu. Năm chị về hưu, cháu đã là đoàn phó đoàn Thiếu Nam. Về hưu rồi chị cảm thấy trống vắng một cái gì đó. Nghe lời rủ rê của mấy bà bạn, chị đến chùa mỗi sáng chủ nhật để sinh hoạt đạo tràng (thói quen đó đến giờ chị vẫn còn giữ).

Ngôi chùa chị thường đến vào sáng chủ nhật cũng là ngôi chùa con chị đang sinh hoạt Gia Đình Phật Tử. Thầy trụ trì nơi đó là một Đại đức trẻ tuổi, học lấy bằng thạc sĩ ở nước ngoài. Ông là con người năng động, tháo vát và có nhiều ý tưởng mới lạ. Ngoài việc sinh hoạt vào mỗi sáng chủ nhật, chị còn tham gia nhiều Phật sự khác do Thầy trụ trì tổ chức, trong đó có nhiều hoạt động có sự tham gia của các bác trong đạo tràng lẫn các em Gia Đình Phật Tử. Qua một vài lần như thế, bỗng nhiên chị yêu thích màu áo lam Gia Đình Phật Tử lúc nào không biết.

Chủ nhật hôm ấy là một ngày nắng đẹp, cảnh vật giống y như nhà văn Thanh Tịnh mô tả trong đoạn văn “Tôi di học” mà thời còn cắp sách chị đã mê mẫn đọc đi đọc lại nhiều lần. Chị bảo với thằng con : “Chiều nay con chở má đi dự một buổi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử cho biết với” Con chị tuy ngạc nhiên nhưng không nói gì, ngoài mặt còn thấy vui vui nữa. Để chồng an tâm, chị nói : “Tôi định lên chùa coi thằng Nam nó sinh hoạt thế nào. Từ ngày nó đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử tới giờ chưa có dịp nào xem nó làm gì trên chùa”. Tuy ngoài miệng nói với chồng con như vậy chớ trong bụng chị đã quyết định chiều nay xin gia nhập Gia Đình Phật Tử .

•••

Toàn Gia đình, từ bác gia trưởng cho tới em Oanh Vũ, ai cũng ngạc nhiên một cách thích thú khi Nam mời mẹ ra trước hàng ngũ tự giới thiệu và xin vào Gia đình. Hôm đó bài hát Gia Đình Thân Ái do anh liên đoàn trưởng bắt lên nghe sao hứng khởi đến thế ! Giọng hát của đoàn sinh nghe sao hay đến thế ! Từ nay, việc Nam dẫn mẹ vào Gia đình trở thành một giai thoại vui trên đầu môi của anh chị em Áo Lam chẳng những trong Gia đình mà còn lan đến tận các Gia đình bạn trong tỉnh.

•••

Vì Gia đình không có ngành Thanh và vì chị đã lớn tuổi, lại là giáo viên nên chị được ban huynh trưởng đặc cách cho học chương trình bậc Trì trong hai năm để chuẩn bị tham dự trại huấn luyện A Dục do Ban hướng dẫn tỉnh tổ chức. Trong hai năm đó, chị vừa học vừa tham gia giảng dạy cho đoàn sinh. Vì là giáo viên nên việc giảng dạy Phật Pháp cho đoàn sinh đối với chị không khó. Tuy nhiên chị lại sợ phải dạy môn Hoạt động thanh niên vì hồi nào tới giờ chị chưa bao giờ biết thắt gút dây hay thổi một chữ Morse nào. Được Bác gia trưởng khuyến tấn cùng với sự động viên của các anh chị trong ban huynh trưởng, nhất là được Nam cầm tay chỉ việc, 3 tháng sau chị đã dạy được môn HĐTN. Thế là chị đã trở thành một huynh trưởng giảng huấn của Gia Đình Phật Tử.

•••

Ngày đi thụ huấn trại A Dục đối với chị còn hồi hộp hơn ngày xưa khi chị xách hành trang vào học trường sư phạm. Năm ngày đêm trong trại đem đến nhiều kỷ niệm khó phai trong đời chị. Mặc dù ban quản trại có ưu ái đối với chị vì thấy chị đã lớn tuổi, nhưng chị chưa hề trễ giờ nào, khi tiếng còi tập họp vang lên là chị đã có mặt trước hơn nhiều trại sinh khác. Trong giờ học, chị chăm chú nghe giảng và tích cực đóng góp ý kiến nhiều nhất. Kỳ thi mãn khóa mặc dù kết quả không xuất sắc lắm nhưng thứ hạng cũng khá cao. Trong buổi lễ mãn khóa, chị được trao phần thưởng dành cho trại sinh kỷ luật nhất trại.

•••

Sau khi dự trại A Dục trở về, chị được đặc cách làm liên đoàn phó ngành nữ vì Gia đình còn khuyết chức danh này. Từ lúc nhận chức, chị tìm mọi cách đưa ngành nữ Gia đình phát triển mọi mặt. Có một lần đưa đoàn Thiếu nữ đi dự trại Hạnh do Ban Hướng Dẫn Tỉnh tổ chức, chị  nhiệt tình xông xáo giúp đỡ các em khiến Chị trại trưởng phải nhắc nhở “Nên để các em tự làm!”. Đó cũng là dịp để chị rút kinh nghiệm trong nghề huynh trưởng : không nên làm thay mà nên hướng dẫn cho các em tự làm.

•••

Thắm thoát mà chị đã đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử được 8 năm. Giờ đây ở tuổi sáu mươi ba mà chị vẫn năng nỗ nhiệt tình như ngày nào. Sau khi học xong trại Huyền Trang, chị càng thêm vững tay nghề , tinh thần và ý chí càng thêm vững vàng. Năm đó Bác gia trưởng nhận nhiều công tác trên Ban Hướng Dẫn nên đề nghị chị đảm đương chức gia trưởng thay bác. Chị sợ làm không nổi nên từ chối. Bác tiếp tục động viên chị nhiều lần, đồng thời ban huynh trưởng cũng hứa sẽ cộng tác gắn bó với chị nhiều hơn. Vào mùa Vu Lan kỷ niệm 42 năm ngày chu niên Gia đình, chị đồng ý tiếp nhận chức vụ gia trưởng.

•••

Từ ngày lên làm gia trưởng, chị càng thêm tinh tấn trong trách vụ của mình. Những gì trước đây học được từ bác gia trưởng tiền nhiệm, chị đều đem ra thực hiện với mong muốn đưa Gia đình tiến thêm những bước dài. Tuy nhiên, những khó khăn khách quan cũng như nội tại lần lượt đến với chị.

Nam, con chị đi làm ăn xa phải tạm ngưng sinh hoạt. Đoàn thiếu niên mất thủ lĩnh mà chưa có người nên tạm “đắp vá” qua ngày. Từ đó đoàn sinh thưa dần đôi lúc tưởng như mất hẳn.

Anh liên đoàn trưởng gặp khó khăn trong kinh tế nên khả năng sinh hoạt cũng như tinh thần cống hiến đã bắt đầu đi xuống.

Một số huynh trưởng trẻ trước đây rất xông xáo, nhiệt tình nay cũng đi sinh hoạt thất thường

Thầy trụ trì vì lo chạy theo quá nhiều công việc nên gần như không còn quan tâm đến Gia đình. Chùa rộng nhưng do quá nhiều nhu cầu dành cho hoạt động Phật sự nên Gia đình chờ mãi mà chưa được thầy phân cho một chỗ làm Đoàn quán v.v…

Những khó khăn đó bũa vây chị, làm cho chị thắt ngặt nhiều phen, có lúc tưởng chừng không qua nổi. Một đôi lần, chị gặp bác gia trưởng cũ đòi trả chực gia trưởng lại. Bác cười, nói :”Chức gia trưởng là chị nhận của Phật chớ đâu phải của tôi mà chị đòi trả cho tôi? Chị nhớ đã phát nguyện thế nào trước Phật lúc thọ cấp Tín không ?” Chị không trả lời được.

•••

Rồi khó khăn cũng giảm dần (hoặc do chị đã quen với khó khăn nên cảm thấy thế chăng?). Một số huynh trưởng trẻ thương chị quá nên trở lại sinh hoạt đều đặn hơn. Ban Hướng Dẫn cũng thường xuyên động viên an ủi chị. Chị lấy lại tinh thần và đăng ký học bậc Lực khóa IV . Mái ấm Lam của chị vẫn còn đó những khó khăn dai dẳng, nhưng chị đã vững vàng đối mặt với khó khăn mà không tính chuyện trốn chạy nó nữa. Có lần chị nghe lõm ai đó nói rằng : “Đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử là chấp nhận hy sinh, chấp nhận khó khăn. Có khó khăn như thế mình mới thành người Phật tử chân chính, Phật mới thương !”.

 

•••

Hôm nay tôi viết những dòng này để biểu dương chị. Nếu chị có đọc được thì tôi mong chị sẽ tinh tấn hơn, vững vàng hơn.

Nếu các bạn trẻ đọc những dòng này thì tôi mong các bạn xem chị như một tấm gương về hạnh tinh tấn, tánh kiên nhẫn và một tình yêu sâu đậm đối với màu áo Lam Gia Đình Phật Tử, mặc dù đến với tổ chức có hơi muôn nhưng chị sẽ sống với chiếc áo Lam đến trọn đời.

 

Hoài Nhẫn

(Ba Thê -An Giang)

 

 Nó mắng tôi, đánh tôi,
Nó thắng tôi, cướp tôi
Ai ôm hiềm hận ấy,
Hận thù không thể nguôi.

Phẩm Song Yếu

Tháng 04 năm 2025
08
Giờ hoàng đạo: Dần (3-5), Mão (5-7), Tỵ (9-11), Thân (15-17), Tuất (19-21), Hợi (21-23)
Thứ 3
Ngày Đinh Mùi
Tháng Canh Thìn
Năm Ất Tỵ
Lịch âm
11
Tháng 03
Kiên Giang