Cô Tiên Quảng Ngãi

G

Sáng ngày 22/7/2017, tôi có mặt tại trường PTTH Huỳnh Thúc Kháng, thành phố Quảng Ngãi để làm nhiệm vụ gác thi. Người chủ trì cuộc thi hôm nay là Huynh trưởng cấp Dũng Tâm Giới Phan Ngọc Thảo, Phó trưởng BHD.PBGĐPT Trung ương, Trưởng ban Điều hành bậc Lực V Trung ương. Buổi thi còn được hân hạnh đón tiếp Huynh trưởng cấp Dũng Thiện Điều Nguyễn Thắng Nhu, Trưởng BHD.PBGĐPT Trung ương. Anh có mặt tại trường thi để động viên, sách tấn hơn 400 ACE thí sinh bậc Lực V trước khi bước vào cuộc thi.

Buổi thi bắt đầu lúc 8 giờ 30. Thời gian làm bài thi diễn ra trong 90 phút. Đa số ACE học viên ở phòng tôi coi thi đều làm bài trót lọt và đúng giờ. Sau giờ thi, giám thị coi thi chúng tôi còn phải làm các thủ tục giao nộp bài thi cho Ban Điều hành Trung ương. Công việc xong xuôi, tôi xách cặp bước ra đường với ý định bỏ ra buổi chiều nay để thăm thú cảnh quan thành phố Quảng Ngãi. Tôi đã đi qua Quảng Ngãi nhiều lần nhưng chưa khi nào dừng chân tại đây để hòa mình vào nhịp sống của người dân Quảng Ngãi. Vì vậy, tôi quyết định sử dụng buổi chiều hôm nay để thực hiện ý định của mình, vì ngày mai tôi phải theo đoàn trở về TP.HCM rồi.

Lúc này đã là 11 giờ. Bầu trời Quảng Ngãi trong xanh, không một gợn mây . Con đường trải dài dưới cái nắng chang chang của buổi trưa hè. Thỉ thoảng mới có một vài chiếc ô tô hoặc xe máy vội vã lướt qua. Dường như tất cả mọi người đều quây quần trong nhà chuẩn bị cho bữa cơm gia đình, chỉ có mình tôi lang thang ngoài đường vào giờ này.

Tôi có ý định tìm một nhà trọ để tắm rửa và ngủ chút ít, vì ba ngày qua tôi chưa được tắm do trên đất trại khan hiếm nước và hai đêm qua tôi hoàn toàn không ngủ được. Cũng cần nói thêm là tôi đã bước qua tuổi 70, cái tuổi không dễ gì thích nghi với sinh hoạt thiếu thốn tiện nghi ở đất trại. Mà không riêng gì tôi, anh Đ.V.V , một “lão huynh trưởng” ở tuổi trên 80 và một số huynh trưởng cao niên khác cũng đều chịu chung một khó khăn như tôi. Ăn thiếu thốn không sao, không tắm vài ba ngày cũng chịu được, nhưng không được ngủ rất dễ xuống sức, không còn năng lượng để làm việc. Phải chi Ban Quản trại bố trí cho các huynh trưởng cao niên như chúng tôi một chỗ riêng để được ngủ trong nhà, không phải giăng võng ngủ ngoài trời như hai đêm qua thì tốt biết mấy. Nhưng dù sao thì chúng tôi cũng không dám kêu ca điều gì vì e sợ Ban tổ chức hội trại cho rằng chúng tôi không đủ “nghị lực” chịu gian khổ. Để bảo đảm cho trại thành công, không để một “lời ra tiếng vào” nào làm ảnh hưởng tới sự thành công của trại, đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi.

khaimactrailuchoa2017 83

Đầu óc cứ suy nghĩ lan man, còn hai chân thì vẫn lầm lũi đi giữa trời nắng, tôi hy vọng có một chiếc Taxi hay Honda “ôm” nào chạy qua để ngoắc lại mà đi, nhưng vẫn không thấy. Tôi hoàn toàn lạ lẫm với đường phố Quảng Ngãi, không biết đi về hướng nào để tới chợ, không biết đi về hướng nào sẽ gặp được nhà nghỉ hay khách sạn. Tôi đã đi giữa trời nắng có hơn 30 phút. Mồ hôi trong người tuôn ra ướt đẫm cả chiếc áo lam, mồ hôi từ trên đầu tóc tôi chảy dài xuống hai mang tai gây cảm giác thật khó chịu, tôi phải lấy khăn tay ra lau mồ hôi nhiều lần rồi mà vẫn không hết. Hai bàn chân tôi mỏi nhừ vì phải đi bộ nảy giờ. Tôi quyết định dừng chân dưới một tán cây bên lề đường để nghỉ mệt, trong lòng cứ mơ ước có một chiếc xe Taxi hay Honda “ôm” nào không có khách chạy qua để tôi ngoắc lại, nhưng đợi hơn 15 phút rối mà vẫn không thấy. Tôi bắt đầu hoang mang lo lắng.

Bỗng có một cô gái lái chiếc xe tay ga từ xa chạy đến và dừng lại trước mặt tôi. Cô gái vào khoảng 20 tuổi, người nhỏ nhắn xinh đẹp. Phía trước xe máng một chiếc giỏ trong đó có vài món hàng, tay trái cô cầm một bó hoa huệ đỏ. Tôi độ chừng cô mới  ra chợ mua đồ và đang trên đường trở về nhà.

Đầu tiên, tôi cứ ngỡ là cô ngừng xe để đợi ai đó, hoặc là để sửa lại cái giỏ đồ rồi đi tiếp. Nhưng không ! tôi thật không bao giờ ngờ tới khi cô ngước nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và hỏi : “Bác muốn đi đâu ? lên xe cháu chở đi cho !” Sự bất ngờ làm tôi bối rối quá nên chưa kịp trả lời câu hỏi của cô.

Tôi là người Sài Gòn. Ở Sài Gòn không phải không có người tốt, nhưng tốt đến độ như cô gái này, dám dừng xe giữa đường để chở một người lạ đi nhờ là chuyện không bao giờ có. Ở Sài Gòn chỉ có người chạy xe “ôm” mới dừng xe hỏi bạn đi đâu để anh ta chở đi. Tiệt nhiên không có một cô gái nhà lành nào dám làm một việc nghĩa theo kiểu như cô gái này.

Tôi nhìn vào mắt cô gái và nhận rõ sự chân tình, nghĩa hiệp, vị tha qua ánh mắt của cô. Thế là tôi mừng rỡ, rối rít cảm ơn cô và ngồi lên xe. Tôi nói : “Cháu biết chỗ nào có nhà nghỉ hay khách sạn nho nhỏ nào thì chở dùm bác tới đấy” Cô gái dường như đoán được suy nghĩ của tôi, cô nói :”Vì cháu thấy bác là người lớn tuổi, nghiêm trang nên cháu mới dám cho bác đi nhờ, chứ nếu là thanh niên thì cháu không dám đâu”.

Cô chở tôi đi chừng 1 km, đến một bùng binh, cô chỉ vào một quán cà phê và cho biết đó là nhà cô. Rồi cô lái xe vòng theo bùng binh, rẽ vào  một con đường khác và dừng lại trước một ngôi nhà khang trang rộng rãi có treo tấm biển “Nhà nghỉ P.N” .Tôi bước xuống xe. Cô còn dặn dò :”Bác hãy vào hỏi coi còn phòng không, nếu hết phòng cháu sẽ chở bác đi chỗ khác”  Rồi cô đậu xe trước cửa nhà nghỉ đợi tôi.

Rất may là nhà nghỉ vẫn còn phòng trống. Tôi trở ra cám ơn cô gái mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tên. Cô nhoẻn miệng cười thật tươi chào tôi và chúc tôi vui vẻ. Tôi quá sức cảm động, niềm tri ân dâng trào trong tim, tôi run run bắt tay cô và nói : “Cháu ơi, cháu là NÀNG TIÊN hiện ra trong cuộc đời bác. Bác cảm ơn cháu nhiều lắm”

Khi ngồi viết những dòng này, tôi vẫn chưa biết tên của cô , vì thế tôi xin gọi cô với cái tên trìu mến “Cô Tiên Quảng Ngãi”. Mong rằng nếu cô có đọc được bài viết này, cô sẽ bằng lòng với cái tên mà tôi đặt cho cô với tất cả tấm lòng tri ân sâu sắc của tôi.

Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo.

Phẩm Song Yếu 1

Tháng 04 năm 2025
30
Giờ hoàng đạo: Dần (3-5), Mão (5-7), Tỵ (9-11), Thân (15-17), Tuất (19-21), Hợi (21-23)
Thứ 4
Ngày Kỷ Tỵ
Tháng Tân Tỵ
Năm Ất Tỵ
Lịch âm
03
Tháng 04
Kiên Giang