Chạy khoảng 100km, gặp cảnh sát hỏi giấy tờ. Tài xế Tâm mò túi trái, phải, trước, sau phát hiện ví đựng bằng lái biến mất, suy nghĩ một lúc anh đoán chắc chiếc ví rơi từ chỗ thay lốp xe.. anh lên Taxi đi tìm ví , đến nơi xe bị sự cố anh thấy 2 hòn đá được ai đó xếp gọn ở vệ đường, chiêc ví không cánh mà bay mất, cụ già chẳng thấy đâu, anh bỗng thấy một mảnh giấy chữ viết xiêu vẹo đặt dưới hòn đá với nội dung: “anh muốn có ví thì hãy mang hòn đá nầy lên đồi”
Tâm vừa mừng vừa lo vì hòn đá to quá mà lại leo dốc, anh đắn đo một lúc và thực hiện mệnh lệnh … bụng bảo dạ : ông già chơi ác quá!!!
Lên đến mặt bằng 15 phút mồ hôi nhễ nhại nhưng chẳng thấy gì cả, và kia một mảnh giấy treo trên cành cây khô: “anh mang hòn đá đi về hướng nam sẽ thấy giấy tờ”.
Tâm uất hận la “ông cần bao nhiêu tiền thì bảo, đừng mất lương tâm thế ! không có tiếng đáp lai anh đành phải làm theo, vừa đi ,vừa nghỉ, thở cả miệng và mũi chừng 30 phút thì bắt gặp mảnh giấy viết nguệch ngoạc “đừng nói tiền!!”.
Tâm đi tiếp gặp một gò mả mới chôn, anh nhìn thấy chiếc ví của mình đặt trên đầu mả, anh kiểm tra thấy giấy tờ và tiền bạc còn nguyên, phía dươi là tờ giấy viết : “Tôi biết thế nào anh cũng đến, anh biết tại sao tôi làm như thế không?!!! Đây là ngôi mộ của đứa con trai duy nhất của tôi, nó chết cách đây 5 tháng, khi đi thăm bạn về thì xe va phải hòn đá nằm trên đường của kẻ vô lương tâm , anh hiểu cho tâm trạng của lão già bất hạnh nầy!!!”
Tâm bàng hoàng, đau đớn vái lạy ngôi mộ của chàng thanh niên xấu số và lòng nặng trĩu như chính mình đã gây ra tai nạn chết người ,anh lại lẩm bẩm: lương tâm, lương tâm…!!! Mình tên Tâm tên Tâm ….
Ý NGHĨA CÂU CHUYỆN:
Lương tâm là vô giá , làm người thà mất cái gì dù quý giá nhưng đừng để mất lương tâm.
Câu chuyện trên muốn nói với chúng ta mấy điều sau:
BIÊN TẬP
Huynh Trưởng cấp Tấn Minh Hạnh Huỳnh Văn Long
Nguyên Chánh Thư Ký Phân Ban GĐPT TP Hồ Chí Minh
Ý nghĩa quá