Buổi hồng hoang cỏ hoa mọc sớm
Giữa đất trời tươi nụ bình minh
Rồi vô tình bàn chân người đay nghiến
Để xác xơ cam chịu – cực hình
Âm thầm sống giữa dòng mưa bão
Nếm trải nhiều mật ngọt chua cay
Lòng tĩnh lặng thấm nguồn hương đạo
Bỗng vụt lên sãi cánh giữa bùn lầy
Ước thân ta được làm cây cỏ
Đêm nằm cùng thức với sao khuya
Tiếng vi vu gió thầm nho nhỏ
Mãi thương nhau không chút lọc lừa
Tia nắng sớm sưởi lòng yên lặng
Nếm ngọt sương tinh khiết ban mai
Ríu rít gọi nhau ân cần thân ái
Nô đùa ngây thơ dưới một mặt trời
Thương biết mấy
Bàn tay người nhẹ vuốt
Nâng niu từng cánh mỏng nguyên trinh
Lời yêu thương chẳng cần trau chuốt
Một tình yêu!
Trên hằng triệu mối tình
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý ô nhiễm,
Nói lên hay hành động,
Khổ não bước theo sau,
Như xe, chân vật kéo.
Phẩm Song Yếu 1