“Trên sân trường, hai cô bé nắm tay nhau ngồi dưới tán bàng. Nắng chiều nhạt nhòa hắt lên đôi vai bé nhỏ. “Mình là bạn thân mãi nhé!” một cô bé nói với bạn.”

Ngay giây phút nhận lấy cái tát từ người bạn thân nhất của mình, những kỷ ức bỗng ùa về trong đầu em như cuốn phim quay chậm.

Em nhớ những buổi vui vẻ dưới sân trường, những lúc cùng ăn, cùng chơi. Những buổi trưa cả hai cùng đến chùa sinh hoạt, cùng khoác màu áo Lam, cùng ca, cùng học.

Ôi! Tất cả kỷ niệm đẹp biết bao nhiêu! Thế nhưng giờ đây tất cả đã tan vỡ…

“Tại sao bạn lại đánh mình? Mình không phải là bạn tốt sao? Lẽ nào chỉ vì câu nói đùa này mà đánh mình?”

– TỪ NAY CHÚNG TA KHÔNG CÒN LÀ BẠN NỮA!!!

Em hét lên, bỏ vào lớp, mang theo những giọt nước mắt tức tưởi không kìm nén được.

•••
Ding dong… ding dong…

Tiếng chuông reo lên. Em ngập ngừng mở điện thoại. Là tin nhắn của bạn.

Minh xin loi

Em đọc tin nhắn, từng chữ, từng chữ. Em rấm rứt khóc. Lại đọc. rồi lại khóc.

Xin loi, chung minh ko con la ban nua. DUNG LAM PHIEN TOI”

Tin nhắn được gởi đi mang theo bao sự giận dữ, uất hận của em. Em chờ… 1 tiếng… 2 tiếng… em chờ cả buổi tối… nhưng không hề nhận được tin nhắn nào nữa. Bạn em cũng giận thật rồi…

“Bạn ấy giận mình rồi sao? Lẽ ra mình mới là người giận! Được thôi! Mình không cần cậu nữa!”

•••
Trưa chủ nhật…

Em ngồi ủi chiếc áo Lam mà lòng buồn rười rượi.

“Chiều nay phải đi sinh hoạt rồi! Mình có nên đi không? Nhưng mình không muốn gặp bạn ấy!”


Em xếp chiếc áo lại. Bước về phía tủ…

“Nhưng mình nhớ anh chị… Nhớ gia đình… Nếu không đi sinh hoạt thì buồn lắm”

Em giở chiếc áo ra, lấy chiếc huy hiệu sen trắng gài lên túi áo…

“Gặp bạn ấy rồi nói chuyện sao đây? Không lẽ lại cãi nhau giữa chùa…”

Em gục xuống chiếc áo Lam. Nước mắt lại tuôn ướt đẫm chiếc áo còn hơi nóng.

“Tuần rồi, mình đã hứa với Bác là sẽ đi sinh hoạt… Mình cũng hứa sẽ mua kẹo cho các em…”

Em ngồi xuống. Lại tấm tức khóc… Em nhớ cái tát của bạn mình. Em giận… Giận ghê lắm. Nhưng… em nhớ gia đình…

Em nhớ những giờ học cùng các anh chị, nhớ Bác Gia Trưởng hiền dịu, nhớ nụ cười, đôi mắt ngây thơ của các em Oanh vũ, em nhớ cả mái hiên, hồ nước, sân chùa…

“Mặc kệ bạn ấy! Mình sẽ đi sinh hoạt!”

•••
Con đường quen thuộc nhưng hôm nay sao dài quá! Em đạp xe đến chùa mà lòng nặng trĩu. Nắng trưa như gay gắt hơn.

Bỗng…

Phía trước là cô bạn của em. Hôm nay bạn ấy cũng đi sinh hoạt. Em chợt dừng lại, quay đầu xe… Em muốn về…

“Không được… Mình không làm gì sai… Mình không việc gì phải tránh bạn ấy cả…”

Em quay lại tiếp tục con đường đến chùa.

Nhưng em cố tình đạp chậm hơn… cách bạn mình một khoảng xa…

Con đường nhỏ đến chùa hằng tuần hai em vẫn cùng nhau đi sinh hoạt. Trên con đường này đã ghi dấu biết bao kỷ niệm của cả hai.

Thế mà hôm nay cũng trên con đường này, kẻ trước người sau mang theo bao chua xót ngậm ngùi.

•••
Buổi sinh hoạt hôm nay trôi qua thật dài và ngượng ngập, không còn không khí vui tươi như mọi khi.

Em sinh hoạt mà luôn để ý bạn mình. Để rồi khi bắt gặp ánh mắt của bạn nhìn mình, em lại hoảng hốt quay mặt đi.

“Bạn ấy cũng đang buồn”

Chị đoàn trưởng dường như cũng nhìn ra sự kỳ lạ trong tâm tư hai em thiếu nữ. Cuối buổi sinh hoạt, chị gọi hai em lại hỏi rõ nguyên nhân. Hai cô bé tấm tức kể lại câu chuyện trong nước mắt. Nghe xong chị mỉm cười hiền từ nói:

– Hai em có nghe câu chuyện viết chữ lên cát không? Người ta viết những kỷ niệm đẹp lên đá để nó tồn tại mãi mãi và viết những lỗi lầm lên cát để gió cuốn đi.

Hai em đều là những người bạn tốt, đã từng cùng học, cùng chơi, đã có với nhau biết bao kỷ niệm đẹp. Lẽ nào dễ dàng chịu đánh mất nó vậy sao?

Hai em thiếu nữ vẫn tấm tức khóc.

– Em biết mình sai… Em đã xin lỗi bạn ấy… Nhưng bạn ấy không muốn xem em là bạn nữa… – Bạn em nói trong nghẹn ngào.

– Mình… Mình xin lỗi… lúc đó mình giận quá… Mình không muốn… không muốn vậy đâu…

Chị đoàn trưởng vuốt nhẹ mái đầu hai em. Chị mỉm cười hiền từ nói:

– Lời xin lỗi không có nghĩa là người này sai người kia đúng. Lời xin lỗi chứng tỏ bạn em coi trọng mối quan hệ này hơn cái tôi của mình.

Em bật khóc, bỏ chạy vào phía trong. Em gục mặt lên bàn mà khóc.

Chợt… Có một bàn tay nắm chặt tay em…

– Mình xin lỗi!

Em ngẩng đầu lên. Là bạn ấy.

Chị đoàn trưởng nhìn hai em, mỉm cười hiền dịu.

Hai cô bé thiếu nữ ôm chặt lấy nhau. Tiếng khóc hòa lẫn niềm hạnh phúc.

Ráng chiều từng bước trải tấm thảm vàng khắp nơi. Đâu đó trong sân chùa vang lên tiếng cười trong sáng của hai em thiếu nữ.

Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.