Quán Trà

Vừa lúc đó cánh cửa hé mở. Một luồng gió mang hơi hướng ẩm ướt lùa vào căn phòng. Một tiếng cười khẽ vang. Người vừa đến là Hy. Hắn ngồi xếp bằng xuống chiếu, bỏ mấy điếu thuốc ra cái khay bằng nan. Cụ Định rót trà ra chén. Hy nâng chén thổi cựa làn nước cho hơi nóng bốc lên đôi mắt. Rồi hớp một ngụm, chợt khà.

 

Tương truyền rằng thuở xưa ở Ấn Độ có một vị Bồ tát tâm nguyện sẽ ngồi thiền trong chín năm liền không ngủ. Nhưng mới ngồi thiền được ba năm, một khắc chợp mắt. Hình ảnh thiếu nữ mà ngày xưa ngài đã từng say mê lập tức len vào. Choàng tỉnh dậy, hỗ thẹn cho tinh thần yếu đuối của mình, vị Bồ tát bèn cắt mí mắt để ngài không còn ngủ được nữa. Ngày hôm sau, chỗ ngài vứt mi mắt, lạ lùng thay, lại mọc lên hai cây tươi tốt mà người ta dùng lá của nó pha với nước nóng uống sẽ xua tan được cơn buồn ngủ. Sau gọi là cây trà.

 

* * *

 

Hy vốn là một giáo viên tỉnh lẻ. Mấy năm gần đây hắn vào sống ngụ cư ở thành phố này. Trước kia hắn từng có thời gian kiếm sống và học tập ở đây. Lần trở lại này, Hy dự định tiến thân bằng nghề làm báo, nhưng rồi nhiều việc đã xảy ra khiến dự định làm báo của Hy dần dần phai nhạt rồi biến mất luôn.

 

Một lần nọ, hắn cùng đám bạn uống rượu chỗ hồ bơi. Hắn say quá, ngã gục tại chỗ. Tỉnh dậy lúc mờ sáng. Những người đi bơi đã đến. Mở mắt, hắn thấy sóng nước dập dờ. Những cái bụng ứ mỡ, những cặp đùi xanh nhợt loang loáng. Mùi da thịt lợm tanh vỗ vào mặt hắn. Thế là hắn nôn thốc nôn tháo. Nôn đến mật xanh mật vàng. Hắn nôn mửa suốt mấy ngày đêm. Sau lần say kinh dị ấy hắn thề rằng sẽ không bao giờ động đến một giọt rượu nào nữa.

 

Cụ Định sống có một mình. Vợ con cụ đã bỏ cụ từ lâu rồi. Cụ sống bằng nghề bán những cái bong bóng bay cho lũ trẻ. Nghề này khá vào những dịp lễ hội, còn những ngày thường ế ẩm lắm.

 

Cụ Định tiếp trà vào chén của Hy, khẻ hỏi: "Thế nào, công việc có thuận không?". Hy lắc đầu buồn rầu: "Phải mở quán trà thôi cụ ạ! Cháu đã suy tính kỹ rồi, không còn cách nào hay hơn" Cụ Định nhìn Hy ái ngại. Chuyện mở quán trà đã được hai người bàn đi bàn lại nhiều lần. Trở ngại lớn nhất là mặt bằng. Quán trà cần một không gian lý tưởng. Yếu tố thiên nhiên là rất cần thiết. Nhưng kiếm được một nơi ưng ý thì giá lại quá cao. Rồi còn chuyện bàn ghế bằng chất liệu gì; có nên thuê hẳn một chuyên viên pha trà không? dụng cụ pha trà nên mua ngoài chợ hay đặt lò gốm làm. V.v… Bao nhiêu thứ vẫn còn bàn dang dở chưa đâu ra đâu.

 

Đêm đã khuya. Gió lay những tiếng mưa rơi trên mái phố nghe buồn buồn. Cụ Định nằm xuống sàn nhà nhắm mắt, không biết đang thức hay ngủ. Hy ngồi tựa lưng vào tường, hai chân duỗi thẳng. Có tiếng chân bước lên cầu thang. Tiếng gõ cửa. Thắm đến! Cô mặc một chiếc áo thun đỏ, váy đỏ, giày cao gót cũng màu đỏ. Cô là nhân viên tiếp thị của một hảng thuốc lá. Là bạn của hai người. Hy rót cho Thắm một chén trà nóng rồi lay cụ Định dậy. Thắm ôm đàn ngồi hát một bài hát buồn. Giọng cô chơi vơi sâu lắng. Đã có lần ba người ngồi bàn với nhau, khi mở quán trà thì Thắm làm ca sĩ hát cho khách nghe.

 

Mỗi lần nghe Thắm hát, Hy thật sự thắm thía nỗi buồn của một kẻ vô tích sự. Đời hắn không biết rồi sẽ làm được việc gì. Sẽ đi về đâu. Nhưng hắn nhất quyết không nghĩ đến việc quay về nhà. Mẹ hắn ngoại tình. Cha hắn điên dại, lang thang góc phố đầu chợ.

 

* * *

 

Hy đã ngồi như thế rất lâu. Hắn nhìn mông lung vào dòng người ngược xuôi trên phố. Những chiếc lá me rơi rụng xuống người, phủ đầy trên mái tóc bạc sớm của hắn. Một gã bán rắn dạo đang biểu diễn màn cắt tiết rắn pha vào rượu cho mấy du khách nước ngoài thưởng thức. Thỉnh thoảng gã quay mặt nhìn Hy với ánh mắt thân thiện, đồng cảm. Hy chợt thấy trên ngực gã bán rắn có đeo một cái đầu rắn. Hắn bỗng rùng mình. Hắn nhớ, một lần đó theo cha đi phát cỏ ruộng, hắn đã vô tình phát đứt đầu một con rắn nhưng tìm hoài mà không thấy đầu rắn ở đâu. Chiều về, trước khi bước vào nhà, cha hắn bảo: "Hãy lấy cái nia đội lên đầu" Hy làm theo. Khi chân hắn vừa bước qua ngạch cửa thì một tiếng "bộp" vang lên trên cái nia hắn đang đội trên đầu. Cha hắn lượm cái đầu rắn ném lên mái nhà phơi khô. Đến bây giờ vẫn còn giữ.

 

Gã bán rắn dạo quay trở lại ngồi bên cạnh Hy, gọi ly trà đá. Trông gã thật thảm hại: chân tay gầy còm, người bốc mùi chua. Luồng mắt gã lạnh lẽo, bí hiểm. Hy định đứng lên, bất ngờ gã lên tiếng: "Này anh bạn trẻ, hãy vui lòng nán lại. Tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện". Hy nhìn gã. Gã mỉm cười tỏ thiện chí: "Tôi đã đi khắp thành phố này để tìm một người nhưng không thể nào gặp. Bây giờ tôi phải làm người kể chuyện. Mong anh nghe và nếu được, thì hãy tìm người ấy giúp tôi. Anh ta có liên quan đến cái đầu rắn này. Nhưng tìm được anh ta rồi thì hãy quẳng nói đi. Vì nó là cái đầu rắn báo thù…"

Gã bán rắn dạo bắt đầu kể. Và hắn, chính hắn là người mà gã ta muốn tìm. Cha hắn trong cơn điên loạn đã nhảy xuống giếng chết. Người ta đã vớt thây cha hắn lên và lấp giếng lại. Hắn có bổn phận phải quay về. Nghĩa tử là nghĩa tận.

 

* * *

 

Một trận mưa mới vừa đi qua. Mái tranh thủng lỗ chỗ. Ánh nắng xuyên qua mái nhà vẽ những đường sáng trên không gian u tối của căn nhà ọp ẹp. Hy nằm dài trên bộ ván, tay gác lên trán. Hắn đang chờ người đến giao tiền bán vườn nhà. Với số tiền này, Hy có thể mở quán trà. Và như thế, ra đi lần này là vĩnh biệt làng quê. Hy nhắm mắt. Tiếng gió thổi lao xao trên ngọn cây bạch đàn nghe như tiếng mưa rơi. Hy mơ thấy cùng Thắm bước vào một quá trà Nhật Bản. Người thiếu nữ mặc áo Kimono nghiêng mình cúi chào. Hai người bước vào trà thất, quỳ xuống trên chiếc chiếu hoa. Ấm nước đang sôi. Tiếng nước sôi réo rắt nghe như tiếng gió thoảng qua rừng thông… Hai người nâng chén trà lên chào nhau, ánh mắt sáng ngời hạnh phúc…

 

Nhưng niềm hạnh phúc của con người không bao giờ được trọn vẹn. Khi Hy trở lại thành phố thì cụ Định đã qua đời. Hôm đó có người con gái đến mua hai chiếc bong bóng. Thả bay lên trời rồi tự nhiên nhả xuống cầu tự tử. Cụ lao theo, cứu được cô gái. Nhưng đêm đó về nhà cụ lạnh ngực… nhờ Thắm đun nước pha bình trà. Nhưng trong khi chờ nước sôi thì cụ đã ra đi. Cụ Định để lại cho Hy một món tiền mà cả đời cụ đã chắt chiu dành dụm được, với lời trăn trối:"Hãy mở thêm một gian chè xanh cho những người nghèo".

Buổi sớm, Hy và Thắm đun nước, súc ấm, pha trà, rót ra ba chén. Thổi căng tất cả những chiếc bong bóng mà cụ Định để lại. Rồi thả bay lên trời. Họ ngước mắt nhìn theo.

Không biết những chiếc bóng bay đi rồi tan vỡ nơi đâu?

T.N.Thụy

GĐPT Nha Trang (Khánh Hòa)

Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.