Kinh đô xứ Ma Kiệt Đà mấy tháng nay vô cùng náo nhiệt. Bộ kiến thiết xuất ra một số ngân quỹ lớn để dựng lên những ngôi nhà mỹ lệ trang nghiêm chờ tiếp quý khách bốn phương.
Mùa đông, gió mưa đã lặng lẽ rút lui, trăm thứ hoa lan bắt đầu chớm nở để đón Xuân về, kinh thành Ma Kiệt cũng rộn lên như trăm hoa vậy.
Rồi những đoàn lạc đà lông mướt như cỏ non, oai dũng tiến vào kinh đô, từng đoàn ngựa tốt yên cương toàn bạch ngân rầm rập tiến đến, và đây là đoàn bạch mã, hãnh diện trong những bộ yên cương vàng thắm. Nhưng người ta chú ý đến đoàn kỵ mã vào sau, có một đặc biệt làm dân chúng chú ý là phải. Đó là một đoàn kỵ mã võ trang oai phong hùng dũng, tiếp đó là một thớt bạch tượng sắc trắng như tuyết, mướt như nhung, cổ bạch tượng đeo chuỗi anh lạc toàn bằng thất bửu, bốn chân voi đeo nhiều lục lạc bằng vàng y. Trên lưng bạch tượng ngồi ngất nghểu một thiếu niên anh tuấn, đây là quốc vương nước Câu Đà Thi Lợi, còn có biệt danh là Hoàng đế Tam Đa (đa trí, đa tham, đa tình). Từ khi mưu giết được anh và lên ngôi hoàng đế, ông có tài dụng binh rất giỏi nên các nước đều sợ oai, uy danh ông lừng lẫy bốn phương. Mặc dù nhà vua là một bậc anh hùng cái thế, nhưng phải cái bệnh đa tình hiếu sắc. Khi nghe đồn con gái vua Ma Kiệt Đà là trang tuyệt sắc giai nhân thì ông mê mệt, ước ao cưới được nàng về làm hoàng hậu.Vua cho sứ thần đem nhiều lễ quý qua cầu hôn. Nhưng anh hùng cái thế cũng phải toát mồ hôi khi nghe tin công chúa từ hôn vì cái lịch sử không được đẹp của ông. Nay, nghe tin công chúa làm lễ gieo cầu làm ông đặt nhiều hy vọng.
Hôm nay là ngày lễ thần Phạm Thiên. Trên một lầu cao được trang hoàng lộng lẫy, Hoàng đế Ma Kiệt Đà, Hoàng hậu và công chúa cùng bá quan văn võ hiện diện đông đủ. Một ban nhạc đang trỗi lên khúc nhạc hoành tráng vui tươi, Hàng trăm vũ công múa hát tưng bừng. Dưới chân lầu là hàng ngàn người hiếu kỳ kéo đến xem lễ hội, tất nhiên trong số này không thể không có các vị quốc vương chưa vợ, các hoàng thái tử cùng các vương tôn công tử khắp nơi tề tựu về đây với mong ước được lọt vào mắt xanh của giai nhân.
Công chúa Vô Song đang quỳ trước bàn thờ Phạm Thiên khấn vái thành kính. Sau nghi thức cầu khấn thần ban cho hạnh phúc, nàng đứng lên đi về phía bao lơn cửa lầu hoa. Mọi ánh mắt thèm muốn đều hướng về giai nhân. Nàng đứng trên bao lơn nhìn xuống đám đông lúc nhúc dưới kia, toàn thân nàng bao phủ bằng một màu trắng trinh nguyên tinh khiết và những thứ trang sức có một không hai trên đời.
Công chúa tay cầm một quả bóng có đính tua ngũ sắc. Nàng thành kính ném quả bóng lên không. Quả bóng vô tư gặp luồng gió nhẹ, cứ bay lơ lửng hồi lâu trước ánh mắt thèm thuồng của bao chàng trai đa tình hiếu sắc. Rồi nó hạ thấp dần trong nhịp đập thình thịch của hàng ngàn quả tim thèm khát… và nó vô tư đáp xuống một bóng áo vàng đang trên đường khất thực đi ngang qua đây.
Mọi người hét to :
– Quả cầu rơi vào bình bát ông Sa Môn kia kìa!
Ban nhạc trên lầu hoa cất lên tiếng đàn hát ca mùng ân đức Phạm Thiên đã chọn cho công chúa một chàng phò mã. Trong lúc đó, vị Sa Môn như không hề hay biết về biến cố trọng đại vừa xảy đến với mình, Ngài vẫn thong dong bước từng bước nhỏ trên đường đi khất thực trước hàng ngàn ánh mắt ngỡ ngàng tiếc rẻ của biết bao người đang có mặt tại nơi này.
Theo lệnh nhà vua, một toán ngự lâm quân phi ngựa đuổi theo vị Sa Môn với những lời kêu gọi :"Kính xin tân phò mã hãy dừng chân! Xin người hãy dừng chân!…" Lạ thay, vị Sa Môn vẫn đi ung dung mà sao toán ngự lâm quân phi ngựa đuổi theo không kịp. Thoáng chốc, mọi người không còn trông thấy bóng áo vàng đâu nữa.
Trên lầu cao, cả hoàng gia ngồi chờ tin tức cho đến khi mặt trời xế bóng vẫn không thấy bóng dáng đoàn ngự lâm trở về. Đức vua đàng tuyên bố kết thúc buổi lễ gieo cầu và mời các vị quốc vương cùng các hoàng thái tử nước lân bang đến hoàng cung dự tiệc vào sáng hôm sau. Sau đó, nhà vua liền phái các quan cận thần lên đường tìm kiếm tung tích vị Sa Môn kia cùng với toán quân ngự lâm. Các quan vâng lệnh, điều động quân lính túa ra khắp kinh đô theo lệnh quốc vương để sáng hôm sau tâu trình kết quả lên vua.
Hóa ra, vị Sa Môn kia chính là Thái tử Tất Đạt Đa, con đức vua Tịnh Phạn nước Ca Tỳ La Vệ, Ngài xuất gia và đã giác ngộ thành Phật hiệu Thích Ca Mâu Ni, hiện nay Ngài đang trú tại rừng Tân Tần Già. Còn toán quân ngự lâm sáng nay đuổi theo Ngài, cuối cùng đã xin cạo tóc xuất gia theo Phật cả rồi.
Nhà vua ngao ngán nhìn con gái yêu. Không biết con tôi khấn cầu thế nào mà ra nông nỗi này. Con ơi! Sa môn là người cắt ái ly gia, quả cầu của con rơi nhầm chỗ rồi !
Công chúa như người trong mê, nàng còn biết nói sao, khi lòng nàng đã vương vào một mối tình bâng quơ. Nàng nghe danh Thái tử Tất Đạt Đa đã lâu, không ngờ hôm nay nàng được gặp và nàng đã yêu nhưng giờ thì nàng mới biết tình yêu của nàng như muôn sợi tơ bay giữa hư không, chẳng biết vương vào đâu để thành duyên thành nợ.
Nàng bèn tâu với phụ vương :
-Muôn tâu phụ vương, theo quốc pháp nước ta thì ai là người nhận được quả cầu do con gieo nhất định phải trở thành chồng con. Nay, Phạm Thiên đã chọn vị Sa môn kia cho con làm chồng thì dù người ấy là ai, con cũng quyết đi theo để nâng khăn sửa túi cho tròn phận làm vợ.Vậy, cúi xin phụ hoàng hãy để con đi đến gặp vị thái tử sa môn kia xem sao.
(Còn tiếp)