Mọi người trên đường vẫn không hay biết. Ai cũng có việc phải lo… Thi thoảng cũng có người ngoái đầu nhìn về phía cụ già đang nằm, nhưng rồi họ cũng nhanh chóng quay lại với con đường của mình. Nhịp sống hối hả của nơi mà thời gian là vàng bạc này không cho người ta chút bận tâm gì đến những biến thiên của xã hội quanh mình.
Cụ già vẫn nằm đó, hơi thở yếu dần. Một cơn gió thoảng qua, một chiếc lá vàng lặng lẽ đáp xuống bên chân cụ. Người qua đường vẫn không lưu tâm. Nhịp sống nơi thành thị vẫn đang hối hả…
– Ông ơi! Ông có sao không?
Một giọng nói lảnh lót bên tai. Cụ già dùng chút hơi tàn mở mắt, đôi mắt vô hồn, mờ đục nhìn cô bé chừng 9, 10 tuổi.
– Đói…
Cụ chỉ còn sức nói lên một từ đó rồi lại ngất lịm.
Cô bé mím chặt môi, nhíu mày suy nghĩ. Bên kia đường, có tiếng bạn bè gọi em í ới. Đôi môi em mỉm cười, em đứng dậy, bỏ đi.
***
– Dạ! Cô bán cho con một bịch sữa.
Nhận bịch sữa từ tay cô chủ cửa hàng, em đưa tay vào cặp… Chợt gương mặt em lộ chút kinh ngạc. Em soát kỹ các ngắn trong cặp rồi lại lộn trái túi của mình ra. Em làm nhiều lần như vậy nhưng trong túi chỉ còn có năm nghìn mà bịch sữa thì đến sáu nghìn. Cô chủ quán kiên nhẫn chờ em, trên môi không tắt nụ cười thật tươi.
– Dạ! con chỉ còn năm nghìn…
Cô chủ quán nhìn cô bé trước mặt. Gương mặt em xinh xắn, đôi mắt sáng. Em mặc chiếc váy nhỏ màu xanh, chiếc áo cổ sen màu lam càng đáng yêu vô cùng.
– Vậy lần sau con đến mua nha.
Nụ cười vẫn không tắt trên gương mặt xinh xắn của cô chủ cửa hàng. Em vẫn cố nài:
– Cô bán giùm con đi cô. Chút con về xin tiền mẹ trả cho cô mà.
– Không được con à! Con không đủ tiền cô không bán cho con được.
Nụ cười của cô chủ đã nhạt bớt mấy phần. Cô bé cuối đầu, quay đi. Vừa quay đầu, chợt như nhìn thấy gì đó, em quay lại:
– Cô bán cho con đi cô! Con năn nỉ cô! Rồi còn về xin tiền mẹ trả cho cô liền.
Cô chủ kinh ngạc nhìn em, đôi mày hơi nhíu lại:
– Không được con gái à! Khi nào con có đủ tiền cô sẽ bán cho con.
Đôi mắt đỏ hoe, em bắt đầu rấm rứt khóc:
– Nhưng mà… Nhưng mà… Ông cụ bên kia đường yếu lắm rồi…
Cô chủ quán nhìn theo hướng tay của em. Bên kia đường là một cụ già đang nằm co ro dưới gốc cây. Cô nhìn cô bé, lại nhìn cụ già. Khóe mắt cay cay, cô chủ quán khẽ gật đầu.
Đôi mắt cô bé sáng bừng lên. Cầm bịch sữa và đặt năm nghìn vào bàn tay đang thẫn thờ của cô chủ cửa hàng, em nhảy chân sáo về phía cụ già không quên gởi lại cô lời cảm ơn.
Cô chủ cửa hàng nhìn em đang băng qua đường, chợt thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé so với bóng dáng kia. Không ngần ngại cô bước vội theo sau em.
***
Những người qua đường hiếu kỳ lúc này đã bu quanh ông cụ. Người ta chỉ trỏ, nhìn ngó, bàn tán nhưng không một ai mảy may có hành động nào để giúp ông.
Một đôi tay nhỏ bé len giữa dòng người. Cô bé kia cố lách vào giữa những người lớn hơn em gấp đôi, thậm chí gấp ba. Xé bịch sữa, em kề sát vào miệng ông cụ, nhè nhẹ đổ vào từng chút một.
Gương mặt dần hồng hào trở lại, cụ già từ từ mở mắt ra. Ông thấy giữa ánh sáng chói lòa hiện lên một thiên thần nhỏ bé. Ông cố uống hết bịch sữa, đôi môi hồng hào, đôi mắt có thần. Ông thều thào:
– Cảm ơn…
Cô bé cười thật tươi, đứng dậy cúi đầu chào ông rồi quay bước đi.
Những người hiếu kỳ đứng đấy đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu chí cuối. Hành động của cô bé như ngọn lửa nhỏ làm tan chảy tình người vốn tưởng chừng đã bị băng giá đóng kín bởi những bon chen, hối hả của đất thị thành. Từng người một bẽn lẽn móc vài đồng bạc trong túi mình, nhẹ nhàng đặt vào tay cụ già.
Tất cả cùng ngoái đầu nhìn về hướng cô bé vừa đi. Chiếc váy xanh phấp phới theo từng bước chân của em, chiếc áo Lam tươi mát giữa ngày hè. Đâu đó có tiếng bạn bè gọi em í ới. Hòa cùng nhóm bạn mặc đồng phục giống mình, em nhảy chân sáo tiến vào cổng chùa.
Trưa hè dịu mát hơn. Đâu đó vang lên tiếng chim hót trên cành cao.