Đoàn người đã chạy khuất từ xa, sau những vùng bụi rậm. Tiếng chân và tiếng gọi của họ đã chìm trong ánh nắng. Vài con trâu hãy còn đứng bơ vơ trên đồng ruộng. Mai đến núp trong một lùm cây bao bọc vườn thơm, tự nhủ: "Không lẽ họ đến đây ! bằng họ có đến ta sẽ liệu" Cậu đưa mắt nhìn qua kẻ lá, hồi hộp đợi. Xa xa, vài tiếng súng nổ xé không gian.
Từ phía bên kia bờ ruộng, tiến lại hai bóng người. Tay họ đặt lên cò súng, mắt họ nhìn dáo dác, dõi theo từng khóm trúc, bờ tre. Họ là những người của đối phương sai đi tảo thanh trong vùng độc lập.
Tay Mai tự nhiên đặt lên cò ná. Tim cậu đập mạnh, giục thúc như một loạt trống đồng. Mỗi cử chỉ nào của họ đều không qua khỏi cặp mắt Mai. Cậu cũng chẳng hiểu tại sao mình không còn biết sợ, mà lại muốn thử thách – một cuộc thử thách ghê gớm.
Họ đã đi qua thửa ruộng và tiến lại gần. Gót sắt của họ dẫm lên bờ đê, rào rào như tiếng nghiến răng của bầy thú dữ.
Mai chăm chú nhìn. Môi cậu bậm lại để giữ cho lòng sự bình tỉnh. Cậu lẩm bẩm: "Họ hai người, chỉ cần vài phát tên tẩm độc" Và cậu dặn lòng: "Phải bình tỉnh ! Phải cam đảm !"
Nhưng mà Mai vẫn run lên khi họ đi ngang qua mặt cậu. Bụi thơm động đậy như có làn gió phất qua. Mai đưa cây ná liên thanh lên nhắm.
Tạch… tạch… tạch…
Hai bóng người quỵ xuống dưới một loạt tên. Hai bóng người giãy giụa, rên rỉ…
Đợi một lúc lâu. Mai bỏ bụi thơm chạy ra. Và cậu đứng ngẩn người trước cảnh kẻ thù ngã gục trên mô đất. Máu ở lưng họ trào ra, hoen ố cả một vùng cỏ úa. Mai cảm thấy bất nhẫn và một xúc động tràn ngập tâm hồn.
Mai bỗng cảm thấy lạnh toát người, mặc dù mồ hôi đượm đầy trán. Mai không bao giờ dám nghĩ rằng mình có thể giết người dễ dàng như thế được. Bầu máu nóng và sự cương quyết chiến đấu của cậu đều bị tê liệt vì cái cảm xúc đó. Rồi như có một cái gì thiêng liêng bị thương tổn, có cái gì trinh trắng bị đẫm máu, đôi mắt cậu phủ một màu tang u ám.
Mai lặng người như vậy trong mấy phút cho đến khi có tiếng động làm cậu giật mình. Cậu vội vàng nhặt mấy khẩu súng của đối phương, đứng lên như cái máy, rồi co giò chạy.
Mai chạy như thế không biết đã bao lâu, nhưng bây giờ cậu biết rằng mình đã xa rời khu vực tảo thanh. Cậu bỗng ngạc nhiên khi thấy từ xa đi lại một bóng người. Đó là bóng một nhà sư, một nhà sư hiền lành trong bộ áo chàm và xâu chuỗi bồ đề trong tay.
Mai dừng bước, toan rẽ vào một ngõ khác để lánh. Nhưng lúc ấy đôi mắt cậu chợt hoa lên, hơi thở như ngừng lại, có cái gì dè nặng lên đầu khiến cậu mềm nhũn toàn thân. Mai ngã sấp lên bờ đê, trán va mạnh vào bá súng. Một giọt máu từ trán cậu tuôn ra, chan hòa vào lòng đất.
* * *
Mai giật mình tỉnh giấc. Bên cạnh, một nhà sư đang nhìn Mai chăm chú. Rõ ràng là nhà sư mà Mai đã gặp trong lúc chạy thoát, nhà sư mà Mai đã cố ý lánh mặt. Sao sư lại ở đây? và đây là đâu?
Mai cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cậu cảm thấy đau ở đầu. Mai đưa tay rờ lên trán, trán cậu đầy những vết băng. Mai tự nhủ: chắc mình đã bị thương. Bỗng có tiếng nhà sư cất lên:
-Em đã tỉnh rồi hả?
Mai mở mắt nhìn nhà sư, đáp:
-Thưa thầy, vâng! Hình như con bị thương phải không thầy?
Nhà sư cười hiền lành, nói:
-Ừ, nhưng vết thương nhẹ thôi, không có gì nguy hiểm. Tôi đến vừa kịp lúc cậu ngã ra bất tỉnh trên bờ đê.
-Thế… còn mấy khẩu súng đâu rồi?
-Ta đã đem dấu một nơi kín đáo rồi!
Mai nhớ lại tấm thảm kịch rùng rợn đã xảy ra. Cậu rùng mình nghĩ thầm: "Mình còn là người lành nữa không?" Mai cất tiếng hỏi nhà sư để tìm câu trả lời cho tâm hồn vơi đi bức rức:
-Nếu có kẻ nào lỡ tay giết người thì kẻ đó có còn là người lành không? thưa thầy?
Như hiểu ý Mai, nhà sư trả lời không cần suy nghĩ lâu:
-Còn chớ sao không! Người xưa có câu: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô". Một vị tướng thành danh thì đã có hàng vạn người chết trận. Nếu chiến đấu vì chính nghĩa, vì Tổ Quốc thì ai dám bảo vị tướng này là ác?
Nói xong, nhà sư cười to như để trấn an nỗi khắc khoải trong lòng Mai.
Mai nhắm mắt, nói khẻ như để mình nghe:
-Lời của thầy làm con yên lòng rồi.
Nhà sư nắm lấy bàn tay Mai, nói như vỗ về:
-Cậu cứ an tâm, hai kẻ thù của cậu chưa chết đâu, chúng chị bị trọng thương vì thuốc độc trong mũi tên của cậu thôi.
-Bây giờ phải làm thế nào, thưa thầy?
-Thì phải tiếp tục chiến đấu chứ sao.
Dòng máu nóng trong người cậu lại bùng lên. Mai rướn người định ngồi lên nhưng toàn thân bải hoải khiến cậu phải buông người nằm xuống.
Nhà sư nói:
-Em hãy cứ nằm nghĩ, em vừa trải qua những giờ phút xúc động mạnh nên cần tĩnh dưỡng thêm.
Mai ấp úng thưa:
-Thưa thầy, còn sứ mạng của em chưa hoàn thành…
Nhà sư cười to, trấn an Mai:
-Sứ mạng của em chưa hẳn là không hoàn thành đâu: Thôi, em cứ nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nhà sư bước ra cửa. Còn lại một mình, Mai nhìn quanh căn phòng nhỏ đơn sơ, cũ kỹ nhưng sạch sẽ, phía trên đầu giường có treo một ảnh tượng Phật, ngoài ra không có một vật dụng nào khác. Một tiếng chuông chợt vang lên không xa, phá tan không khí yên tĩnh của buổi chiều tà. Mai nhận ra mình đang ở trong một ngôi chùa quê.
* * *
Trời vừa rạng sáng, Mai nghe văng vẳng tiếng người trò chuyện trước sân chùa. Cậu nhảy xuống giường, lần bước về phía có tiếng người. Mai thấy các cấp chỉ huy của mình đang đứng trong sân chùa chuyện trò, cậu mừng rỡ kêu lên:
-Anh Tuấn, anh Long, chị Liên!
Mấy người đang đứng chuyện trò cùng quay lại. Cô gái tên Liên bước nhanh tới chỗ Mai, nắm hai bàn tay cậu, nói giọng vui mừng:
-Em làm chị hết hồn, tay kiện tướng của chị đã khỏe hẳm chưa?
-Dạ, khỏe hẳn rồi, chị
Bốn người nắm tay cùng bước vào chùa. Đây là lần đầu tiên, Mai biết rằng nhà sư cũng là một trong những cấp chỉ huy của mình. Câu chuyện diễn ra giữa nhà sư và các người chỉ huy của Mai xoay quanh vấn đề dân tộc với đạo pháp; chiến tranh và hòa bình và ý nghĩa của cuộc chiến đấu giành độc lập hôm nay của dân tộc ta …. Mai chỉ hiểu được lõm bõm câu chuyện của họ. Nhưng có một điều Mai chợt nhận ra là nhà sư này không giống với hình ảnh nhà sư trong suy nghĩ của cậu từ bao lâu nay. Cậu không thể hình dung về một nhà sư vừa thông thạo giáo lý, vừa tu hành giác ngộ mà lại vừa là một chiến sĩ cách mạng đấu tranh vì độc lập tự do của đất nước. Đó là điều lạ lùng đến mức dị thường.
Câu chuyện của họ kết thúc khi mặt trời vừa nhú lên khỏi ngọn cây bồ đề trước sân chùa. Trước khi tiễn khách, nhà sư vào trong đem ra hai khẩu súng và cây ná của Mai . Nhà sư nói vui:
-Đây là chiến công đầu tiên của chú giao liên nhà ta đấy.
Tuấn tiếp nhận hai khẩu súng từ tay nhà sư, giao cho Long một khẩu, khẩu kia giao cho Mai cùng với cây ná "ruột thịt" của cậu. Mai hớn hở nhận lấy khẩu súng mà lần đầu tiên cậu được vinh hạnh sở hữu nó. Nhưng Mai vẫn còn một nỗi âu lo vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cậu bước nhanh lên đi cặp với chỉ huy Tuấn, rụt rè nói:
-Anh Tuấn tha lỗi không hoàn thành nhiệm vụ cho em
-Anh không có quyền tha lỗi nếu không có người đã ra công chuộc lỗi cho em rồi.
-Ai vậy anh?
-Thiền sư Tuệ Giác, người mà chúng ta vừa từ giã đó. Thượng tọa đã thay em mang tin liên lạc về thành phố trong khi em mê man trên giường bệnh. Chính thầy đã cho các anh chị biết em đang ở đây.
Lòng Mai dâng lên một niềm cảm xúc dạt dào. Cậu lặng lẽ nhìn xuống, đôi mắt chớp lia cố ngăn dòng nước mắt. Liên siết chặt bàn tay Mai biểu lộ niềm thông cảm.
Một hồi chuông thu không từ mái chùa ăm vang nhẹ nhàng trong nắm sớm.