Lúc ấy, tôi làm việc ở công ty xe hơi tại một thành phố lớn từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều nên suốt ngày phải vắng nhà . Lòng ham muốn lo cho gia đình càng nhiều càng tốt, khiến tôi làm việc cật lực hơn nữa. Tôi vui vẻ làm thêm giờ phụ, làm ngày chủ nhật, làm bất cứ việc gì. Lúc ấy, chỗ sưng dưới nách tôi càng lớn thêm. Vào mùa thu, tôi đến bác sĩ. Ông cho biết đó là khối u thứ hai và khuyên tôi nên đi xét nghiệm thêm. Tôi cảm thấy lo cho gia đình nhiểu hơn lo cho tôi.
Ở bệnh viện chuyên khoa ung bướu, người ta kết luận rằng tôi mắc khối u ác tính, phải điều trị bằng hóa chất. Trong thời gian điều trị tại bệnh viện, tôi đau đớn cả thể xác lẫn suy sụp về tinh thần. Trong những ngày ở bệnh viện, tôi có nhiều thời gian để suy nghĩ lại về quãng đời của tôi.
Tôi bắt đầu làm việc ở công ty gỗ vào năm 23 tuổi. Khi làm việc trong rừng, tôi sống trong một căn lều và làm việc tại đó. Mỗi tháng tôi chỉ về nhà 3, 4 ngày. Thỉnh thoảng, tôi mời bạn bè về nhà chơi, nhậu nhẹt và đánh bài tới khuya. Vợ tôi than phiền rằng cô ta cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Tôi chẳng đếm xỉa gì đến ý kiến đó. Tôi đã không thấy sự cô đơn và nỗi khó nhọc của vợ tôi.
Theo tháng năm, tôi được giao trọng trách lớn hơn và bắt đầu bước lên nấc thang thành công. Tuy nhiên, vợ tôi chẳng tỏ ra thích thú gì với sự thành công trong công việc của tôi cả. Ngoài ra, vợ tôi còn thẳng tay bác bỏ nhiều khoản chi tiêu xa xí mà tôi đề xuất trong khi thu nhập của tôi đang rất khấm khá.
Hai năm sau, tôi và giám đốc công ty gỗ có sự xích mích không dàn xếp nổi nên tôi nộp đơn xin nghỉ việc.
Chỉ sau 6 ngày điều trị bằng hóa chất, tôi sụt mất 20 kí. Vợ tôi rất lo lắng nhưng bề ngoài vẫn cố giữ vẻ tươi cười để tôi an tâm. Cô ấy làm việc tại một công ty nông nghiệp, sau giờ làm phải tranh thủ vào bệnh viện chăm sóc tôi khiến tôi hết sức cảm động.
Từ trước tới giờ, tôi vẫn nghĩ rằng mình làm việc cực khổ để gia đình được sung sướng và tôi đã thất vọng vì vợ tôi không hiểu tôi. Nhưng bây giờ thì tôi lại nhận ra rằng chính tôi không hiểu nàng. Sau khi qua tuần trăng mật, tôi đã thường xuyên bỏ vợ tôi một mình ở nhà. Tôi chẳng hề quan tâm đến ý kiến của cô ấy trong nhiều vấn đề. Đây là lần đầu tiên, tôi cố gắng cảm thông với nàng và thấy được những điều nàng mong ước.
Vợ tôi tham gia tổ chức Gia Đình Phật Tử từ khi còn thiếu nữ. Thời gian đầu mới lập gia đình với tôi, nàng đã hy sinh niềm vui đời sống Áo Lam để luôn có mặt bên chồng. Thời gian tôi làm việc ở công ty gỗ và nhất là gần đây, khi tôi lên thành phố làm việc và thường xuyên vắng nhà, nàng đã đi sinh hoạt lại tại một ngôi chùa gần nhà. Lúc tôi nằm viện, nàng có dịp quen biết với những bệnh nhân cùng phòng với tôi và qua câu chuyện trao đổi với họ, nàng thường đem Phật Pháp ra làm ví dụ để an ủi họ.
Vợ tôi ngồi đó. Trông nàng vẫn vui vẻ, ánh mắt sáng ngời mặc dù nàng đang lo lắng cho tôi. Còn tôi, sau hơn một tháng hóa trị, bệnh tình đã thuyên giảm. Những cơn đau không còn kéo đến thường xuyên nữa. Niềm lạc quan dần trở lại trong tôi. Nhìn vợ tôi giúp đỡ những bệnh nhân cùng phòng, tôi nhận ra mình cũng muốn làm một điều gì đó cho người khác. Thế là tôi bắt đầu giúp cho mọi người vui vẻ bằng những việc làm hết sức tầm thường như : quét phòng, làm vệ sinh toa-let, đút cơm cho những bệnh nhân đau nặng thiếu người nhà chăm sóc v.v… Làm được những công việc nhỏ nhặt như thế, tôi cảm thấy mình vẫn còn có ích cho mọi người.
Cha tôi đến thăm mỗi ngày. Ông chủ công ty tôi thỉnh thoảng cũng đến thăm và động viên tôi mau sớm đi làm lại. Tôi cảm động và biết ơn sự quan tâm của mọi người. Trước kia, khi chỉ biết có công việc và đồng tiền thu nhập, tôi không thể nào hiểu được những điều ấy. Phải đến lúc ngã bệnh tôi mới thấm thía bài học cảm thông nỗi niềm của người khác.
Sau 3 tháng ở bệnh viện, tôi trở về với gia đình mà tôi đang mong đợi.
Ở nhà, tôi dần dần bình phục. Ung bướu vẫn chưa khỏi hẳn nhưng tôi đã có thể sinh hoạt, ăn uống một cách bình thường. Tối đến, tôi cùng vợ tôi tụng kinh Pháp Hoa trước bàn Phật. Thời gian dưỡng bệnh sau khi xuất viện là 3 tháng. Tôi dùng thời gian rảnh rỗi này đi theo vợ tôi lên chùa vào mỗi chiều chủ nhật làm quen với sinh hoạt Gia Đình Phật Tử. Đây là thời gian hạnh phúc nhất từ ngày chúng tôi kết làm bạn đời và chung sống với nhau hơn 20 năm qua.
Vợ tôi thường thốt lên: "Ôi, chúng ta hạnh phúc biết là chừng nào!" Điều này không thể có được nếu tôi không biết thay đổi. Trước kia, tôi thường cho rằng tôi làm việc cực khổ để cho gia đình được sung sướng. Nay thì tôi ý thức được rằng chính nhờ gia đình mà tôi có thể đủ sức mạnh để làm bất cứ việc gì. Tôi có một gia đình tràn đầy tình thương, mỗi người đều nương nhau, đùm bọc nhau, nơi đây tôi sẽ hoàn toàn bình yên.
THỊ TỊNH
(Cầu Kè – Trà Vinh )