Em biết rồi! Em biết rồi. Những cái này em thuộc làu làu khi đang học ở bậc hướng thiện. Xin anh nói chuyện khác, bày cho em điều khác!
Anh cũng biết rồi. Anh biết là em thuôc lắm rồi, hỏi đến đâu em sẽ đọc ro ro đến đó. Nhưng anh vẫn nói. Nói đi, nói lại, nói mãi, nói hoài. Em nhìn xem ngọn lửa đang tàn kia, chỉ còn có trăng và sao, chỉ còn có em và anh bên ngọn lửa tàn. Các em trong lều đã ngủ hết mà vạn vật thì còn đang thì thầm. Anh cũng muốn thì thầm với em. Anh không muốn nói cho em nghe mà anh muốn truyền vào em sự sống.
Những gì anh sắp truyền cho em ở đây, anh mang nguyện ước được truyền vào em như vị Hoà thượng truyền tâm ấn, vì ‘những gì’ ấy là sự sống, một sự sống linh động như nhựa cây làm phát triển thân cành nảy nở hoa lá và làm cho phát triển đâm chồi kết trái. Nó linh động đến như thế thì tất nhiên nó phải uyển chuyển và tùy trình độ, tùy cương vị mà hấp thụ nhiều hay ít. Anh nhớ kinh Pháp Hoa, Phẩm ‘Dược thảo dụ’, Đức Phật đã thí dụ Pháp của Ngài như một đám mưa lớn xối xuống, khắp nơi đều thắm nhuần: cây cối, lùm rừng, cây lớn, cây nhỏ, cây vừa tùy sức mà hưởng thụ cơn mưa móc ấy có sai khác. Phần ‘Tinh thần Gia Đình Phật tử’ này cũng vậy.
Đội sinh hiểu nó và áp dụng nó cách khác, Đội trưởng như em khác hơn, lên đến Huynh trưởng lại càng khác hơn nữa. Nó đâu có phải cứng nhắc như cành khô củi mục, như nước ao tù bất động! Cái biết của em cũng thay đổi và anh nói với em đây là anh nói với Đội trưởng chứ đâu có nói với Đội sinh mà em dẩy nẩy như đạp lửa vậy.
Ý dẫn đầu các pháp,
Ý làm chủ, ý tạo;
Nếu với ý thanh tịnh,
Nói lên hay hành động,
An lạc bước theo sau,
Như bóng, không rời hình.
Phẩm Song Yếu