Đội là chiếc tàu có bảy toa, mà em chính là đầu máy. Máy nóng, máy bốc hơi, đầy đủ than lửa thì máy chạy hết ga này đến ga khác, đúng giờ, đúng giấc. Em nghĩ sao? Có khi nào một chiếc tàu chuyển bánh mà không biết nơi mình sẽ đến, giờ nào mình sẽ đi, đến chỗ nào thì còi huýt, còn bao lâu nữa sẽ đến đầu cầu? Đội em cũng thế, cũng có một vạn việc phải làm, mà việc làm nào cũng phải có đích, có hướng, cũng phải có giờ, có ngày, cũng phải tiên liệu những khó khăn trở ngại.
Làm cho Đội sinh hoạt có khí chất là công việc của Đội trưởng, một công việc lớn lao, thú vị, khó nhọc qua các buổi họp, buổi học tập, trại, công tác xã hội…
Em sợ rồi đấy chắc. Em bị hoa mắt vì cái công việc quá lớn lao đang trải ra trước mắt em đó chắc. Em sợ trật đường rầy phải không? Em sợ thất bại. Phải rồi, anh biết rồi. Vì quá sợ thất bại nên em nhút nhác không dám làm một việc gì lớn, không dám lao đầu vào những thử thách. Em chỉ bằng lòng với những công tác vừa tầm tay hau dưới tầm để đổi lấy sự thành công chắc chắn. Thật đáng trách; không ai trách em thất bại. Thất bại không phải là tội, đã không phải tội lỗi thì không có điều gì là xấu hổ cả. Điều đáng xấu hổ là không biết lấy thất bại làm bàn đạp để tiến bộ, hoặc giả vì thất bại mà chán nản, mà chùn chân lùi bước. Anh nói thẳng với em: ‘Thất lại là cần thiết’ em hãy mạnh dạn mà vạch ra một chương trình hoạt động vượt lên chút đỉnh để em cho em và toàn Đội cố gắng đạt tới. Chỉ có sự cố gắng thường xuyên mới đáng kể, đáng tán dương. Cố gắng thường xuyên trên mọi lãnh vực hoạt động và nếu em biết nắm đúng cơ hội, biết tổ chức và điều khiển có phương pháp, tự luyện cho mình những khả năng và luyện cho Đội sinh những đức tính, thì từng bước, từng bước em sẽ đạt đến đích.
Thêm vào đó, em biết nuôi dưỡng tinh thần cho toàn Đội, hết lòng trung kiên với lý tưởng, một lòng một dạ với tổ chức, lấy công việc của Đội làm vui cho chính mình, thì lo gì mà em chẳng thành công? Em yên chí đi. Anh bảo đảm đó.
Còn nữa. Còn đức Phật ngự trên toà sen và Đức Phật ở trong em đang nhìn em đó, còn các anh, các chị Trưởng đang mỉm cười với em kia, còn anh đây đang viết cho em, đang nói chuyện với em há chẳng phải là những lực lượng hộ trì tinh thần em trên bước đường dài của em hay sao?
Em còn chần chờ chi nữa mà không đứng dậy nhìn về phía trước mà bước tới…