Đây là một vấn đề cấp thiết mà chúng ta phải quán chiếu cho rõ ràng, kẻo không thì chúng ta sẽ lúng túng, không khẳng định đường lối tu của mình, từ đó hoang mang, thiếu tự tin thì làm sao có thể đứng trước đoàn sinh mà hướng dẫn các em ? Huynh trưởng chúng ta là người cư sĩ Phật tử. Cuộc sống chúng ta còn gắn liền với trách nhiệm làm con, làm chồng, làm vợ, làm cha, làm mẹ, làm ông, làm bà … cùng với bao nhiêu trách nhiệm khác trong xã hội. Chúng ta vừa phải chu toàn bao nhiêu trách nhiệm vừa nêu, vừa phải gánh vác trọng trách “đem Phật Pháp gieo vào mảnh đất tâm thanh thiếu đồng niên” mà tổ chức Áo Lam đã giao cho hàng huynh trưởng chúng ta. Vì vậy, chúng ta cần có đường lối tu thích hợp với đời sống người huynh trưởng. Chúng ta không thể bắt chước rập khuôn theo lối tu của những người thừa thì giờ, càng không thể rập khuôn theo lối tu của các vị xuất gia. Chư Thầy Tổ thường chia con đường tu của hàng đệ tử Phật ra năm cỗ xe đi theo năm ngả từ thấp lên cao: 1)Nhân thừa : tu Năm giới để tái sanh làm Người có phước 2)Thiên thừa : tu Thập thiện để được sinh lên cõi Trời 3)Thanh văn thừa : tu Tứ Đế để thành bậc A La Hán 4)Duyên giác thừa : tu Thập nhị Nhân duyên để thành Bích Chi Phật 5)Bồ tát thừa : tu Lục Độ để thành bậc Bồ Tát Thầy tổ chỉ vì phương tiện mà đặt ra Năm thừa cho các hạng chúng sanh căn cơ khác nhau lấy làm mục tiêu tu hành vậy thôi, chứ thật ra Phật chỉ dạy có một thừa duy nhất là Phật thừa, vì chính Đức Thế Tôn đã tuyên bố : “Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành” Phật thừa là thế nào? -Đó là lấy Tứ Diệu Đế làm tư tưởng chỉ đạo, lấy Bát chánh đạo làm phương tiện và lấy Vô Ngã làm cứu cánh trong sự nghiệp tu hành. Như vậy, dù cho người tu chọn pháp môn nào, chọn cỗ xe nào trong năm cỗ xe trên đây, thì đích đến vẫn là Vô Ngã. Chỉ khi nào người tu đạt đến chỗ vô ngã thì mới được nhập tịch Phật Quốc, mới được xem là công dân nước Phật. Còn tu thế nào mà vẫn thấy bản ngã to như núi Thái Sơn, ai nói động đến liền giận suốt mấy ngày không nguôi; Tu làm sao mà cứ thấy pháp môn mình là nhất thiên hạ; Tu làm sao mà lúc nào cũng tham muốn chùa mình to nhất đẹp nhất, có nhiều Phật tử nhất, uy danh tông môn mình hiển hách nhất; Tu làm sao mà Phật Giáo cứ bị chia rẻ nội bộ hoài v.v… thì người đó vẫn còn đứng lấp ló bên cánh cửa vào nơi gọi là Tịnh Độ, Cực Lạc, Phật bang, Chơn tâm, Phật tánh v.v… chứ chưa thể vào được nơi đó !
Bạn thân mến, Đường lối tu của huynh trưởng GĐPT chúng ta là “Tu trong công việc” , vì chúng ta không thể và không thích ngồi một chỗ, nhốt mình trong phòng kín, nhìn sự đời bên ngoài trôi qua một cách thờ ơ, vô cảm. Lối tu của chúng ta là lấy công việc chính đáng hằng ngày (Chánh Nghiệp) làm phương tiện để tu; lấy Phật pháp để quán chiếu và hành xử việcthế gian sao cho mọi việc làm đều đem lại kết quả tốt đẹp, ích lợi cho cộng đồng quanh ta. Sự tu của chúng ta không câu nệ hình thức, không câu nệ pháp môn, không câu nệ không gian, không câu nệ thời gian…Sự tu của chúng ta diễn ra một cách liên tục mà âm thầm, chỉ một mình biết, một mình hay; nơi nào cũng tu được, lúc nào cũng là tu, làm bất cứ việc gì cũng đều tu … Bạn không biết chứ một khi bạn đã dấn thân vô nghề huynh trưởng rồi thì từng việc làm dù lớn hay nhỏ của bạn cho GĐPT cũng đều mang một ý nghĩa tu tập hết sức lớn lao, tuy nhiên, vì ngại lời đàm tiếu mà bạn không dám nhận rằng mình đang thực sự tu . Để các huynh trưởng trẻ hiểu thêm về giá trị đường lối tu của anh chị em Áo Lam chúng ta, tôi xin mạo muội trình bày một số quan điểm sau khi đã nhiều năm tư duy quán chiếu về cuộc đời người huynh trưởng. Những điều tôi sắp trình bày sau đây tiệt nhiên không phải để tự khen mình một cách vô lối, mà chính là sự thật hiển nhiên, duy có điều nhiều huynh trưởng trẻ vô tư không nhận thấy, hoặc sợ mang tội hoa ngôn xảo ngữ, sợ người khác đổ tội khoe khoan mà không dám nói lên sự thật. Các giá trị mang ý nghĩa thực tu trong cuộc đời người huynh trưởng là : (Còn tiếp)