Năm đó, có mấy cô Phật tử lớn tuổi đến chùa, người trưởng đoàn chính là cô Út có chồng làm quan chức trên thành phố. Họ đến chùa vì cô Út quảng cáo rằng từ khi cô đến lễ Phật tại chùa này, chồng cô năm nào cũng được thăng quan tiến chức. Lời nói của cô khiến cho mấy cô kia cảm thấy hứng thú, yêu cầu cô tổ chức cho họ đến chùa lễ Phật một chuyến.
Mấy cô Phật tử, người nào cũng đeo đồ trang sức quý giá. Sau khi lễ Phật xong liền đi dạo quanh chùa, gặp lúc sư phụ trụ trì đang kể chuyện trên chánh điện, tiện thể ngồi nghe, không ngờ bị câu chuyện cuốn hút, họ ngồi im lặng nghe đến hết câu chuyện.
Sau đó, các cô đến trước mặt sư phụ, mồm năm miệng mười khen câu chuyện sư phụ kể thật có đạo lý, nói từ nào đến giờ họ chưa bao giờ được mở rộng tầm mắt như hôm nay. Một cô Phật tử còn nói rằng cô vốn chẳng thích đến chùa này, vì chùa nhỏ quá, lạy Phật chưa chắc có hiệu quả, bây giờ lại cảm thấy mình sai lầm vì đã đánh giá thấp chùa này. Vài cô Phật tử lại thỉnh sư phụ dạy một ít về tri thức Phật học, mới đầu là thỉnh dạy những quyển kinh phù hợp với trình độ của họ, giảng một hồi lại đến vấn đề đeo trang sức gì mới phù hợp để niệm Phật ? Có cô Phật tử đắc ý lấy trong người ra một tượng Quan Âm nhỏ bằng ngọc rất đẹp. Tôi không biết gì về giá trị của ngọc, nhưng tôi thấy pho tượng ấy được điêu khắc rất tinh xảo, mấy cô cứ chuyền tay nhau xem, ai cũng bảo đây là loại ngọc tốt. Cô Phật tử nọ có vẻ đắc ý, nói với sư phụ rằng tượng Quan Âm bằng ngọc này là do cô mua từ Miến Điện về, giá tiền rất mắc.
Sư phụ trụ trì nghe xong liền cười vui vẻ, lấy trong người ra một tượng Quan Âm bằng ngọc, nói với mấy cô : ngọc Quan Âm này là báu vật của chùa. Cô Phật tử đó nghe xong tõ vẻ mắc cỡ, hỏi sư phụ có muốn bán pho tượng không ? Cô ta đưa ra một cái giá rất cao.
Sư phụ cười, nói : pho tượng Quan Âm này mà chuyển nhượng là chuyện không thể xảy ra, nhưng nếu như muốn cầu phước, cầu an, có thể để cho quý Phật tử lễ lạy. Nói xong, sư phụ đặt tượng ngọc lên chiếc lư hương nhỏ, mấy cô lần lượt đến khấn vái.
Tượng ngọc Quan Âm này, tôi đã từng nhìn qua. Năm nọ, có một người đem ngọc khí lên chùa trải tấm vải bày bán, đến khi gần chuyển đi, ông chủ bán ngọc có nhã ý tặng cho sư phụ trụ trì một tượng ngọc Quan Âm, theo tôi biết giá cũng không cao lắm.
Đợi họ khấn vái xong, sư phụ cười nói : nếu bàn về giá tiền thì pho tượng này không thể sánh bằng tượng ngọc của cô, nhưng nếu nói về lễ lạy thì hai pho tượng ngọc Quan Âm này không có gì khác nhau cả. Chúng ta lễ lạy hạnh lành của Phật, chứ không lễ lạy cái giá trị bằng tiền của pho tượng.
Mấy cô Phật tử đó có chút hỗ thẹn, gật đầu vâng lời. Bạn thân mến, Cái thói vào cửa thiền khoe của của một số Phật tử nữ như qua câu chuyện này, chúng ta đều thấy lộ rõ sự lố bịch. Đó là vì các bạn và tôi đang đọc câu chuyện qua sự sắp xếp khéo léo của tác giả. Còn trên thực tế, những việc như thế vẫn diễn ra hằng ngày mà có thấy ai hỗ thẹn đâu ! Những sự việc như vậy, nếu gặp thầy trụ trì có đạo hạnh thì còn có chỗ hạn chế (chứ không phải hoàn toàn không có), còn như gặp thầy trụ trì … thì các bà, các ông Phật tử lắm tiền mặc sức mà khoe của. Có chùa, tình trạng này đi đến mức độ cực đoan khiến những Phật tử nghèo và những người có chút “tàm quý” đều lánh xa, bỏ đi tìm chùa khác mà đầu quân. Thân chúc bạn vô lượng an lạc. Chào tinh tấn !