Có 2 tiếng trong đời, tôi trân trọng “Chị” và “Anh” ôi, sao quá thân thương Của Gia đình Phật tử khắp muôn phương Đã dẫn dắt đàn em bao thế hệ Lòng Anh, chị cho ra không tính kể Luôn hy sinh trí lực lẫn thời gian Trải lòng mình như đại lộ thênh thang Nâng từng bước chân non đoàn Oanh vũ Là mái ấm cho em thơ trú ngụ Là gương soi là thần tượng một đời Là niềm tin giữa cuộc thế chơi vơi Như chị Cúc, Anh Cường … tình vời vợi Xin lặng lẽ ước mong và ca ngợi Chị và Anh vẫn nối tiếp dấn thân Màu áo lam mãi mãi được dự phần Trong ánh đạo rạng ngời bi trí dũng
Thật vinh hạnh vô cùng và vinh dự biết bao. Thật vậy, hai từ “Huynh trưởng” thật giản dị, gần gũi, rất thân thương. Huynh là bậc đàn anh đi trước, người nắm rõ nhiệm vụ của mình dẫn dắt các em “vui chơi” và vui chơi trên lộ trình giác ngộ giải thoát. Trọng trách mà các anh chị đã tự nguyện lựa chọn cho mình đối với đàn em và cũng là đối với chính mình. Sự thịnh suy của tổ chức áo lam vẫn biết thuận thế vô thường biến dịch nhưng đã bao trăn trở! Các anh chị là người hướng dẫn để các em và chính các anh chị khai phá viên ngọc quí có ở trong mỗi chúng ta. Mọi trở ngại, gian khổ, thiếu thốn được chấp nhận như là một phương tiện để mỗi chúng ta tôi luyện, thử thách, hoạch định và thực hiện kế hoạch giáo dục. Tin rằng với tâm nguyện cống hiến, phụng sự cho đàn em, quý anh, chị sẽ đạt được sở nguyện của mình. Muốn thực hiện nhiệm vụ khó khăn nặng nề và cao đẹp ấy. Huynh trưởng chúng ta tất nhiên phải hoàn thiện nhân cách xứng đáng đẹp đẻ, mà trong đó tất cả huynh trưởng nên chú trọng vào. – Trau dồi thân giáo. Cải thiện bản thân, huân tập tu thiện, tin nhân quả. Những đức tính cần có của người huynh trưởng. Chịu khó, hy sinh, bao dung, yêu tổ chức hoà đồng, tự tin, công bằng, cầu tiến, vui tươi hoà nhã, óc sáng tạo, năng nổ, thành thật, dũng cảm, khiêm tốn, gương mẫu để là tấm gương cho các em noi theo. Qua tinh thần tứ nhiếp pháp đã được học, THỰC HÀNH là chính, học mà không tu như đảy sách. Ngoài ra còn phải có nghệ thuật lãnh đạo biết việc, biết người, đắc nhân tâm, dân chủ trong quyết định truyền lệnh. Qua trên, chúng ta thấy huynh trưởng là một người thật hoàn hảo. Nhưng trên thực tế, mỗi người tính cách khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, chỉ yêu cầu chúng ta yêu tổ chức, chịu khó, hy sinh thấy cũng đủ tư cách cho mình sinh hoạt tốt rồi, nhưng làm gì để phát triển sinh hoạt GĐPT về lượng và chất hơn nữa?. Đức Phật có dạy: “Chư pháp tùng duyên sinh”. Sinh hoạt GĐPT cũng khi hưng khi thịnh nhưng vấn đề nên nhấn mạnh hơn là người huynh trưởng hay một Phật tử, phải là một người THỰC TU và THỰC HÀNH trong môi trường sinh hoạt. GĐPT là mãnh đất tốt để chúng ta gieo mầm từ bi – tinh tấn – thanh tịnh – nhẫn nhục – trí huệ. Chúng ta có trải nghiệm được giáo pháp của Đức Phật nơi mảnh đất GĐPT, nơi mà mọi khó khăn rối rắm, phiền toái đến cả áp lực chi phối. Chúng ta mới tôi luyện un đúc nên một con người bản lãnh, đưa đến thăng hoa trong cuộc sống. Trên đây là những suy nghĩ có tính chủ quan, chắc chắn các anh, chị sẽ có nhiều biện pháp, lời khuyên súc tích đầy ý nghĩa để xây dựng tổ chức GĐPT. Rất mong tất cả sự đóng góp đầy nhiệt tình và trách nhiệm của toàn thể huynh trưởng.