17h ngày 21/7, các em chính thức kết thúc kỳ thi khảo sát. Ban Quản Trại họp bàn và thống nhất sẽ tổ chức một đêm văn nghệ cho các em trước khi Bế Mạc liên trại. Do điều kiện chùa Bửu Sơn không có sân rộng cộng thêm những trận mưa dai dẳng miền Tây đã không cho phép tổ chức lửa trại ngoài trời. Địa điểm thích hợp nhất là hội trường. Thế nhưng hội trường kín gió sẽ khó chịu nổi sức nóng đồng thời không được làm ảnh hưởng đến nền gạch của hội trường. Điều này bắt buộc đống lửa trại phải hội đủ 3 điều kiện: không nóng, không nguy hiểm và không ảnh hưởng nền hội trường.
Anh Thiện Khải được Ban Quản Trị giao nhiệm vụ chuẩn bị lửa trại. Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định sẽ làm một đống "lửa trại không cần lửa". 19h30, đêm lửa trại chính thức bắt đầu. Khác với những đêm lửa trại trước đây, khai mạc lửa trại là trận chiến kinh thiên động địa giữa thần ánh sáng và bóng tối. Đêm lửa trại năm nay có nhiều khác biệt…
Trong trường dạ tối tăm trời đất, Có khôn thiêng phảng phất u minh. Thương thay muôn vạn sinh linh, Hồn đơn phách chiếc vô minh đắm chìm!
Trong bóng tối mịt mùng, mưa bão vần vũ, bầy quỷ dữ mang theo những dục vọng đê hèn gào rú la hét đe dọa, lôi kéo những sinh linh vô tội vào cõi vô minh. Chính vào lúc ấy, ánh đạo vàng đầy từ bi, trí tuệ của đấng Như Lai chiếu rọi vào khắp thế gian, xua tan những dục vọng, tội lỗi từ Tham, Sân, Si.
Bài hát Hồn Lửa Thiêng trầm hùng vang lên quanh ánh "lửa trại" bập bùng. 80 con tim cùng hòa chung câu hát ca ngợi ánh lửa thiêng. "Hỡi đoàn áo Lam yêu lửa thiêng!" … "Không hờn oán nhau ta kết đoàn". Từng câu hát như tiếp thêm năng lượng để ngọn lửa trại thêm rạng ngời.
Các tiết mục lần lượt được các em trại sinh mang ra trình diễn. Tuy chỉ là những tiết mục "cây nhà lá vườn" nhưng các em đều diễn một cách hết sức vô tư, trong sáng. Gần cuối đêm lửa trại, các em đều đã mệt mỏi và bắt đầu phân tán làm việc riêng. Ngay giờ phút đó, chị Trại trưởng đã có một quyết định hết sức sáng suốt. Ở giữa vòng tròn, chị cất lời mời anh cố vấn trại ra chơi cùng các em. Một tràng pháo tay vang lên, cả vòng tròn như bừng tỉnh. Bài hát Mừng Anh Đến vang lên, anh cố vấn bước ra trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đàn em. Giữa hàng chục con tim đang mong đợi, người anh hiền hướng dẫn cả vòng tròn cùng hát và nhảy một điệu múa hết sức sôi động. Có ai biết được anh vừa trải qua cuộc phẫu thuật thập tử nhất sinh? Tưởng chừng như chúng em đã mất anh từ dạo ấy. Thế mà hôm nay, anh vẫn đứng đây, cùng hát, cùng chơi, cùng vui đùa, cùng nhảy múa với đàn em thân yêu.
Người anh hiền tuổi ngoài 70, mái tóc bạc trắng dẫn đầu, theo sau là cả trăm mái đầu xanh nối đuôi nhau thành một đoàn tàu bất tận. Nhìn khung cảnh này, Ta như thấy được hình ảnh của tổ chức áo Lam với biết bao thế hệ đi trước khơi nguồn lý tưởng để đàn em nối bước theo sau giữ mãi ngọn lửa Lam rạng ngời bất diệt.
"Tình anh em có đâu bằng đây? Bao ngày qua tháng luôn tròn đầy Vì một đời dựng xây lý tưởng Vì một màu áo ngát trầm hương!"
Bên ngoài cơn mưa vẫn rả rích! Nhưng trong lòng mỗi người luôn có một niềm tin rằng "ngày mai trời sẽ sáng!"