Chùa tôi nằm ở lưng chừng ngọn núi Cấn Sơn, một nơi du lịch khá nổi tiếng của cả nước. Quanh năm đều có khách du lịch đến tham quan, chiêm bái, chụp ảnh lưu niệm … Những tháng thời tiết tốt như trước và sau Tết Nguyên Đán, khách du lịch đến nhiều; vào mùa mưa tuy không phải không có khách nhưng tính ra số lượng giảm nhiều.
Vào những hôm đẹp trời, tôi thường đem kinh sách vào núi, tìm nơi mát mẻ vắng vẻ để đọc. Buổi sáng hôm ấy, tôi cầm quyển sách vừa ra cửa chùa thì chợt trông thấy có hai vị khách, một nam một nữ, đang đứng lớ ngớ trước cửa chùa. Hai người vừa thấy tôi thì vội chạy đến để hỏi đường lên núi. Thì ra hai anh chị là khách du lịch tự do vừa mới đến Cấn Sơn hôm nay, đang định lên núi du ngoạn. Tôi liền vẽ sơ đồ các danh lam thắng cảnh trên núi để chỉ đường cho hai người.
Cô du khách chợt hỏi : Địa thế núi này rất vắng vẻ, lại chưa được khai phá, vậy trong núi có thú dữ không? Tôi cười, trả lời: Núi này chỉ có khỉ và sóc, còn thú dữ thì không có, chị đừng sợ. Hai người cám ơn rồi bắt đầu lên núi tham quan.
Tôi với hai người khách này dường như có chút nhân duyên. Chả thế mà chiều hôm ấy, khi tôi vừa hốt lá trong sân chùa, định mang ra ngoài đổ thì bất ngờ lại gặp hai người trên núi đi xuống. Không hẹn mà nên, chúng tôi nhìn nhau rồi phá ra cười vui vẻ. Hai người khoe với tôi đã đi khắp các danh lam thắng cảnh trên núi và chụp được rất nhiều hình đẹp. Cô du khách hỏi tôi: chùa có máy vi tính không? vì thẻ nhớ máy ảnh đã đầy, cần chép số hình vừa chụp qua USB.
Tôi dẫn hai người vào phòng vi tính, gặp lúc điệu Đức cũng đang ở trong đó. Hai vị khách hồ hởi vừa chọn hình vừa kể lại diễn biến trên lộ trình tham quan Cấn Sơn cho tôi nghe. Tôi để ý thấy các kiểu ảnh hai người chụp đều rất đẹp, chứng tỏ họ có tay nghề và máy ảnh của họ cũng thuộc loại tốt.
Vị du khách nữ mở từng tấm ảnh cho tôi và điệu Đức xem. Đến một tấm ảnh cô chụp một mình trong rừng trúc. Điệu Đức chợt khen: Tấm ảnh chụp chung này đẹp thật!
Tôi nhìn kỹ tấm ảnh, chỉ thấy một mình cô du khách chụp trong rừng trúc chứ có ai chụp chung với cô ấy đâu! Hai vị khách cũng ngạc nhiên vì câu nói của điệu Đức. Chúng tôi đều trừng mắt nhìn điệu ta. Điệu Đức đưa ngón tay chỉ vào tấm ảnh nói: Huynh nhìn kỹ đi !
Theo ngón tay của chú, tôi nhìn kỹ tấm hình thì thấy cách gương mặt cô du khách khoảng 10 phân có một chú rắn nhỏ. Tôi thầm nễ phục sự gan dạ của cô du khách, dám chụp hình chung với rắn mà không sợ rắn cắn. Tôi vừa đưa mắt nhìn cô, chưa kịp nói lời khen ngợi thì cô đã la oai oái, nhảy dựng người lên, hai tay ôm lấy ngực như để trấn áp cơn sợ hãi vừa kéo đến. Mãi một lúc sau cô mới run run thốt lên: Sao mà có rắn như vậy, thật là sợ chết người !
Thì ra, lúc chụp hình, cô không hề biết có một chú rắn nằm trên cành trúc kề bên. Xem cô gái trong hình thần thái rất an nhiên, mỉm cười nhìn vào ống kính, hoàn toàn không hay không biết nỗi hiểm nguy chỉ gần trong gang tấc. Khi nguy hiểm kề bên, cô thật bình tĩnh; giờ đây, khi nguy hiểm đã rời xa thì cô lại sợ hãi đến như vậy. Thật là kỳ lạ!
Tối đến, tôi kể câu chuyện cho sư phụ nghe. Thầy nói : Không có gì lạ đâu, nếu tâm trí ta không chất chứa nỗi sợ hãi thì ta sẽ dễ dàng vượt qua mọi nguy hiểm.
Có thể trong đời sống chúng ta thỉnh thoảng lại gặp phải tình trạng này. Đó là một bài học về thiền định của các thiền sinh đấy bạn ạ !
Thân chúc bạn bình an vô sự
Mến chào bạn.