Đất nước Việt Nam nầy đã có quá nhiều đau khổ, hòa bình lập lại trên 40 năm cuộc sống người dân bình yên khá giã đầy đủ hơn dù rằng những cái tiêu cực của đất nước vẫn còn vẫn có diễn ra từng lúc từng ngày. Tham nhũng, tham ô, COCC, bè phái, lợi ích nhóm đó là những cái tiêu cực mà ai cũng thấy và chính Nhà nước chính Đảng phải chịu trách nhiệm phải làm trong sạch trong đó có sự đồng tình của người dân. Trong nội tình Phật giáo đâu đó vẫn còn một số bất ổn về đạo đức của một số Tăng sĩ điều đó dù bất kỳ trong xã hội nào cũng có. Hãy để những việc lớn đó cho Nhà nước cho những người có trách nhiệm lo trong bổn phận trách nhiệm dưới sự giám sát của Quốc Hội, hãy để chuyện chỉnh đốn tác phong lề lối sinh hoạt của chư vị Tăng sĩ cho Giáo hội Phật giáo cho hàng Tôn đức có trách nhiệm uốn nắn giải quyết có tình có lý. Là người Huynh trưởng GĐPT thuần túy chỉ chuyên sống đúng với trách nhiệm và bổn phận của mình: Trách nhiệm xây dựng một tổ chức GĐPT vững mạnh là Bồ tát hộ pháp là những người con trung kiên của Giáo Hội trong mọi hoạt động theo đúng tinh thần Bi, Trí, Dũng, Bổn phận hướng dẫn dạy dỗ cho Đoàn sinh GĐPT tu tập thep Chánh pháp như lai. Mục đích GĐPT được Đại hội Huynh trưởng GĐPT tu chỉnh tại Sài gòn năm 1964 là “ Đào luyện Thanh, Thiếu, Đồng niên trở thành Phật tử chân chánh, góp phần xây dựng xã hội theo tinh thần Phật giáo” Mục đích nầy vẫn được GĐPT ngoài Giáo hội PGVN xử dụng. Năm 2001 Hội nghị Huynh trưởng cấp Dũng, cấp Tấn GĐPT thuộc GHPGVN toàn quốc tại chùa Từ Đàm – Huế, tu chỉnh nội quy. Phần mục đích đã thêm bớt một số từ cho phù hợp với thời đại nhưng mang đầy đủ ý nghĩa giáo dục của GĐPT. Mục đích GĐPT: “ Đào luyện thanh – thiếu – đồng niên tin Phật thành Phật tử chân chính, góp phần phụng sự đạo pháp và xây dựng xã hội” Dù mục đích từ Đại hội năm 1964 hay được tu chỉnh năm 2011 thì tất cả vẫn giữ cái hồn của nó: Tất cả vì con người, phục vụ Đạo Pháp và xây dựng xã hội. Bởi thế cho nên trách nhiệm bổn phận của người Huynh trưởng mà chỉ có một con đường là làm đúng theo mục đích mà Tổ chức đã san đinh. GĐPT là nơi Giáo dục con người hướng thượng hướng thiện theo lời Phật dạy chứ GĐPT không phải là đấu trường, không phải là nơi để tuyên truyền chính trị, vì GĐPT không có điều khoản nào không có Nội quy nào buộc là Sinh hoạt trong chế độ nào? không phải là nơi để hàng Huynh trưởng GĐPT từng quỳ trước Tòa Như lai phát nguyện sống trọn đời Phục vụ Chánh pháp mà lại phê phán Giáo hội bởi vì phê phán Giáo hội là phê phán hàng Giáo Phẩm hàng tôn túc trưởng thượng. Thử nhìn vào một đơn vị GĐPT chúng ta thấy được bao nhiêu người lớn? chỉ toàn là trẻ con được cha mẹ là Phật tử tin tưởng gởi gấm cho Huynh trưởng dạy dỗ, vậy nếu người Huynh trưởng có đầu óc Tả khuynh ( Thiên về hướng tả, bất chấp quy luật, nóng vội, chủ quan theo http://vi.wiktionary.org/wiki/t%E1%BA%A3_khuynh Thì các em chúng ta sẽ ra sao trong tương lai? Nhồi sọ tư tưởng bằng nhiều hình thức thì trong tương lai đó là nỗi bất an cho Đạo pháp. Đây là một số câu trong bài viết mà tôi đọc được trên trang mạng Xã hội: “Sở dĩ Phật giáo bị bệnh hoạn – ốm yếu triền miên, mất đi sức sống tươi trẻ, đi ngược lại những nhu cầu bức thiết và kỳ vọng của toàn dân tộc, là vì thiếu vắng bóng dáng người chứng ngộ, cửa thiền trở thành nơi chốn cầu vái van xin – mua bán hư danh – hơn thua sắc tướng” Mỗi người Huynh trưởng Phật tử phải tĩnh tại sáng suốt. Sự lọc lừa của người thầy, sự phản bội của đạo lữ, cái bối cảnh xé lòng này, đã làm cho lòng người Phật tử dằn vặt – chai sạn. Càng chai sạn càng vững chãi cứng cáp thêm hơn. Đây là sự bất khoan nhượng trước những cặp kính màu, các dòng ý thức hệ đi ngược lại tiền đồ dân tộc – đạo pháp Công cuộc bảo vệ chính nghĩa – xây dựng đạo pháp – Gia Đình Phật Tử trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, thật là gian nan – nguy khó. Nhưng không phải vì vậy mà người Huynh trưởng GĐPT từ chối sự hiện diện, để sẵn sàng đối mặt tác chiến. Trên mặt trận tâm linh, dù có kéo dài đến đâu đi nữa, thì tấm lòng người Huynh trưởng hôm nay, vẫn mãi mãi vô – sắt son. Thế hệ Huynh trưởng này đi qua, thì thế hệ Huynh trưởng hậu duệ nối tiếp sự nghiệp truyền đăng, cứ kế tục như vậy, thì bức màn vô minh không sớm thì chầy sẽ được vén lên, đem lại cho thế giới này ánh sáng chân lý rạng ngời – “nhà Lam” sáng chói Đọc những câu nầy và còn nhiều nữa tôi thật nao lòng: Sao lại quá nhiều từ lời dao to búa lớn??? anh là ai mà dám nhận định “Phật giáo bị bệnh hoạn – ốm yếu triền miên, mất đi sức sống tươi trẻ, đi ngược lại những nhu cầu bức thiết và kỳ vọng của toàn dân tộc” Trong công cuộc Phát triển Phật giáo anh làm được gì? Anh biết có bao nhiêu con người, bao nhiêu Cao tăng bao nhiêu nhà trí thức bao nhiêu con người Phật tử vì tiền đồ của Phật giáo nước nhà mà lao vào mà xã thân cho Đạo? Phật giáo bị bệnh hoạn – ốm yếu triền miên theo như bài viết đó nói thì Bịnh hoạn thế nào ra sao??? Phật Giáo đã làm gì mà anh dám nói là đi ngược lại những nhu cầu bức thiết và kỳ vọng của toàn dân tộc. Bao nhiêu công sức của hàng chục triệu người cho Phật giáo nước nhà mà người viết dựa vào đâu dám nói là Phật giáo bị bịnh hoạn đau ốm??? Công cuộc bảo vệ chính nghĩa – xây dựng đạo pháp – Gia Đình Phật Tử trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, thật là gian nan – nguy khó… anh đang kêu GĐPT bảo vệ chính nghĩa mà chính nghĩa gì? Cái gì mà GĐPT trong dầu sôi lửa bỏng? anh dựa vào đâu mà khích động đấu tranh, đấu tranh cái gì? Huynh trưởng phải bình tỉnh sáng suốt? Thầy nào lọc lừa và lọc lừa ai? Đạo lữ nào phản bội và phản bội ai? Những câu hỏi nầy chắc chính người viết ra cũng không trả lời được. Người Huynh trưởng chân chính nên làm đúng những gì trong thiên chức mà tổ chức giao phó đó là Sống và hành đúng chánh pháp, thực hiện đúng lý tưởng GĐPT đó là: – Phụng sự Đạo pháp. – Phụng sự Dân tộc. – Phụng sự con người. Hàng tuần trong Tứ Hoằng thệ nguyện mà người Huynh trưởng đoàn sinh đều tụng đọc trong buổi lễ Phật đầu giờ: Chúng sinh vô biên thệ nguyện độ Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn Pháp môn vô lượng thệ nguyện học Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành nếu sống và hành như lời đọc được vậy thì hạnh phúc an lành cho mọi người cho xã hội NAM MÔ THƯỜNG TINH TẤN BỒ TÁT