duyệt

Đường Về - Nguyễn Phước Thị Liên

Sáng Hôm Ấy

Không ai ngờ nơi đây trước kia chỉ là bến đậu tự phát của mấy tên thương hồ tứ xứ tới lui mua bán, ngủ nghỉ trong những căn lều che chắn tạm bợ. Và quán cóc. Và số đuôi số đề. Và chửi thề thô bạo. Nay đã thành một công viên sông, có con…
Đọc thêm...

Bức Ảnh và Ngày Họp Bạn

Từ chân đồi lại vang lên từng nhịp búa quen thuộc. Loan thầm nhủ giờ này mà Sơn còn mải mê công việc. Đèn neon dưới đó sáng rực. Xuống lưng đồi rẽ trái, Loan theo lối mòn có ánh đèn bảo hộ khách sạn, đi dần xuống chỗ ụ ghe.
Đọc thêm...

Tiếng Hát Bên Kia Đồi

Trên con dốc đổ dài xuống bãi đậu xe, buổi sáng có sương mù. Mù sương như lụa trời không đủ che mờ hàng cây hay những ngôi nhà ven đường. Và không đợi mặt trời lên, nó tan biến sau khoảnh khắc.
Đọc thêm...

HIỆN HỮU

Và trên nữa là thầy tôi, sư phụ biên đạo múa của tôi. Vì trong vũ khúc, tôi cảm nhận sự thôi thúc kỳ diệu, nó đưa tôi hòa nhập vào nghệ thuật, đó là đam mê, đó là sự sống, là tồn tại.
Đọc thêm...

Sắc Màu Huế

Có lẽ chỉ có Huế của Việt Nam mới có cái diễm phúc sở hữu hai sắc màu độc đáo của nhân loại. Đó là màu vàng, dành cho triều nghi vua chúa và màu tím của văn nhân. Người Huế, cả người không phải Huế mặc nhiên thừa nhận, coi như tự nó phải…
Đọc thêm...

Phát Loa Gọi Em Về

Em là con nhà họ Lê, ngụ tại xóm Chòm Mả ở chân núi Ngũ Hồ thuộc khu phố 3, phường Đông Hồ, thị xã Hà Tiên, một cảnh nhà mang truyền kiếp nghèo khổ và thất học. Người ta nói cha dẫn mẹ em về lúc hai người còn quá trẻ, chưa ai có việc làm và…
Đọc thêm...

Vươn Lên Từ Đời Chợ

Tôi có duyên được sống ở Ấp Chợ. Tôi là người kẻ chợ. Tiếc thay “người kẻ chợ” này… với tiền lương giáo viên thời đó, tôi không sao nuôi nổi tám đứa con và ông chồng đang thất nghiệp. Tệ hơn, đã có lúc toàn dân thị trấn – có tôi – vừa trở…
Đọc thêm...

Em và Tiếng Hát

Vì không muốn thấy em vất vả dùng chân chải tóc nên cô thường đến trường sớm hơn, chải lại cho em suối tóc mềm óng ả, không quên buộc nơ vào hai chùm tóc vổng đuôi chồn.
Đọc thêm...

Ngồi Một Mình

Mỗi chúng ta, ai cũng có đôi lần ngồi một mình ở đâu đó: Trong sân nhà, ngoài bãi biển, bên bờ sông, bờ suối, dưới tàng cây, trên đồi núi hay nơi bìa rừng để suy tư, lắng nghe, rồi nhớ thương, hoài niệm… Và ngồi như thế thật yên, tĩnh tâm…
Đọc thêm...

Bà Thứ Phi (tiếp theo)

Mạ tôi mất!Năm sau anh tôi gửi thư về báo tin Bà mất.Bà!Thật sự tôi không bao giờ muốn sánh Bà với nàng Kiều nhưng hai người như cặp bài trùng luôn song hành trong trí tôi mỗi khi nhớ đến, Kiều bán mình chuộc cha nhưng Bà hoàn…
Đọc thêm...