Quán Nhậu Long Hổ (kỳ 2)

Vừa nhìn cảnh trạng, tôi đã hồn phi phách tán. Dưới ánh trăng sáng, tôi thấy có mấy mươi con mãng xà bò đầy sân, có con trườn từ ngoài cửa sổ vào. Thuở giờ tôi chưa từng chứng kiến cảnh mãng xà hành động tập thể như vầy. Bình thường, thấy đám mãng xà trong quá đều có vẻ đầu ngu não ngốc, nhưng hiện thời trước mắt tôi, những con đại mãng xà này trông bộ dạng rất khôn ngoan và đang bừng bừng lửa giận, thịnh nộ khó nguôi, khí thế cực kỳ hung hãn…

Tôi vội hét lên báo động khắp:

-Mau thức dậy, thức dậy chạy mau, bầy mãng xà đang bò vào nhà kia kìa !

Âm vang kinh hoàng của tôi gây náo động cả một vùng. Chớp mắt, mấy con rắn đã bò tràn lan chung quanh, nhiều con trườn đến bao vây phòng lão chủ, kín tới không còn khe hở nào.

Trong quán, mấy người đầu bếp, vì đã từng giết vô số mãng xà nên họ không hãi hùng lắm. Họ nhanh chóng đi lấy đồ nghề ra vây bắt bọn mãng xà, nhưng gặp sức chống trả mãnh liệt của các con rắn, vài người phải bỏ chạy.

Trọng điểm tấn công của bọn mãng xà chính là căn phòng lão chủ. Do cửa sổ mở nên đã có mấy con bò vào trong phòng. Tôi dễ dàng nhận ra con mãng xà chúa hôm trước vì bộ vảy hoàng kim và thân hình to lớn của nó, đồng thời tôi cũng hiểu ngay: chính nó điều khiển bầy rắn này đến đây để trả thù.

Kỳ quái là tôi không hề thấy bóng dáng lão chủ đâu, cũng không nghe tiếng va chạm đấu đá…Tôi gọi to, nhắc nhở mấy người còn đứng trong sân:

-Hãy mau chạy lên lầu, chỗ đó an toàn hơn!

Bọn họ như sực tỉnh, vội phóng lên cầu thang, ai nấy chạy bán mạng, cùng lao vào phòng như cơn lốc. Mãng xà đang bắt đầu bò lên lầu. Chúng tôi thuận thế, dùng cây sào dài đẩy lui bọn rắn. Khi bầy rắn từ phòng lão chủ thoái lui, vẫn con rắn chúa to lớn màu hoàng kim hiên ngang dẫn đầu, sau đó chúng nhanh chóng biến vào rừng cây rậm rạp sau vườn.

1 XH

Khi đã chắc chắn là nguy hiểm đã qua, chúng tôi mới kéo nhau xuống tầng dưới. Thấy hai anh đồ tễ Trung và Lý vẫn chưa ra khỏi phòng, hai người này thường ngày chuyên giết rắn, họ đã giết vô số mãng xà. Chúng tôi kinh hoàng đến há hốc mồm khi phát hiện cả hai anh gân cốt bị đứt lìa, nội tạng bị xé nát, thất khiếu lưu huyết, đã chết từ lúc nào.

Riêng cửa sổ phòng nhóm nữ phục vụ do đóng kín nên mãng xà không thể vào, nhờ vậy mà bọn họ không ai bị rắn làm hại, chỉ bị một mẻ sợ "kinh hồn bạt vía" mà thôi.

Vậy, ông chủ quán họ Vi ở đâu? Chúng tôi thắc mắc, đồng tiến đến cửa phòng ông. Bên ngoài là một bãi hỗn độn, cũng không thấy bóng dáng ông. Chúng tôi hồi hộp, ráng tiến vào trong, thấy cảnh tượng càng loạn dữ hơn, nơi đây in đầy vết tích mãng xà giày xéo. Hơn nữa còn lưu mùi khí tanh nồng nặc.

Kỳ quái là vẫn không thấy lão Vi đâu cả. "Hổng lẽ lão bị mãng xà bắt đi hay bị nó nuốt gọn rồi? " Nghĩ đến đây đầu tôi như tê dại, xương sống phát lạnh, nổi ốc khắp người.

Lúc này chúng tôi không hẹn mà đồng chú ý đến một cái lu to nơi góc tường, lu này cao khoảng 1m5, nắp lu bằng gỗ có tay cầm, nhưng giờ lu đang đậy nắp ngược, nghĩa là tay cầm quay vào trong, thành lu in đầy vết rắn đu đeo, quần thảo. Ắt là lão Vi ở trong đó?

Chúng tôi gọi nhỏ:

-Ông chủ ơi, mãng xà lui rồi, ông mau ra đi!

Gọi hoài mà không nghe động tĩnh gì, chúng tôi có cảm giác không hay, bèn tới gần, run rẩy dở nắp lu ra.

Nhìn thấy ông Vi toàn thân co rúm, mặt tái nhợt, mắt trợn, lưỡi thè, mười ngón tay bấu chặt vào nắp lu đến chảy máu, ông chết thảm đến chẳng nỡ nhìn.

Có lẽ lão Vi vừa thấy bầy mãng xà tiến vào, thì biết mình không xông ra được, liền chui vào lu và kéo nắp đậy lại. Con rắn chúa thù ông thấu xương, dễ gì chịu buông tha? Nó cùng bầy rắn bu chặt trên nắp lu đến nỗi không còn một khe hở nào cho không khí vào, khiến lão Vi bị chết ngộp trong đó.

Câu chuyện này lập tức lan ra khắp vùng như một lời cảnh cáo cho những ai vì tham lợi mà giết hại sinh vật, hủy hoại môi trường.

Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.