Thuở xưa thật xưa, có một gia đình nghèo khổ sống dưới chân núi Bảo Đảnh, mẹ góa con côi nương tựa nhau mà sống. Bà mẹ tuổi gần năm mươi, đứa con mới tám, chín tuổi. Hai mẹ con đi kiếm củi sống qua ngày. Mẹ là bóng cây che chở cho con, con là gốc rễ sự sống của mẹ. Ngoài ra, trong nhà có nuôi một con chó mực rất lớn, trung thành giúp đỡ hai mẹ con.
Một hôm, bà mẹ thấy con bị cảm mạo phong hàn, toàn thân phát sốt, liền để nó ở nhà nằm nghỉ, phần bà thì dẫn con chó mực lên núi kiếm củi. Theo lệ thường, bà chia củi kiếm được thành hai bó, một lớn một nhỏ. Bà cột bó củi nhỏ trên lưng con chó, còn bà thì vác bó củi lớn, nhắm hướng chân núi đi xuống. Đến lưng chừng núi thì trời đã chiều. Bỗng bà nghe có tiếng người từ trong hang đá bên đường kêu lớn : "Mẹ ơi, cứu con, con của mẹ còn sống đây!" Tiếng kêu rất thảm thiết. Trong một lúc, lòng bà quặn thắt lại. Bà thầm nghĩ : "Chẳng lẽ đứa con của mình đi lạc trong núi hồi nhỏ nay còn sống sao ?".Thê là bà vứt bỏ củi xuống đất, theo hướng tiếng kêu, chạy đến trước hang núi.
Bà lão lòng như thiêu đốt, đi nhanh vào hang, xuống ba cầu thang bậc đá, qua bảy khúc quanh, thấy một tảng đá lớn tựa Thái Sơn chắn ngang lối đi như một cánh cửa bằng đá. Trên cánh cửa đá có giấy niêm phong, hai bên viết dòng chữ lớn : "Thượng Phương bảo kiếm trảm ác quỉ – Long Đồ khâm phong tỏa yêu nghiệt". Trước cửa lại dựng một cái tháp hình vuông để trấn tà. Trong chỗ tối đen, ánh sáng xanh phóng ra bốn phía. Đáng tiếc là bà lão không biết chữ, lại càng không biết nơi này chính là "Thanh Sơn địa ngục" do Âm Ty Giám sát Bao Long Đồ tự tay niêm phong, bị giam bên trong là yêu nghiệt ác quỷ nhân gian. Đến nơi, chỉ nghe tiếng kêu càng khiến bà lão thêm sợ hãi. "Mẹ ơi, hãy cứu con" Bà vội đáp "Con ơi, đừng kêu nữa, hãy nói mau cho mẹ biết mẹ vần phải làm gì mới cứu được con". Lúc ấy, bà nghe tiếng đáp: "Mẹ hãy mau xé tờ giấy niêm phong trên cửa đá và xô ngã cái tháp nhỏ bằng đá xanh, con sẽ được cứu thoát ngay".
Bà lão nóng lòng cứu con, nghe bảo vậy liền làm theo. Ngờ đâu bà mới lật ngã cái tháp bằng đá xanh thì cái cửa đá phát ra một tiếng nổ lớn và mở ngay. Tiếp theo liền đó một luồng gió âm từ trong hang thoát ra, hung tợn xô ngã bà lão, thuận theo hướng ngọn núi ngoài hang đá mà bay mất. Bà lão khiếp sơ bất tỉnh.
Lại nói người con bị bệnh ở nhà chờ quá lâu, đêm đã canh ba mà bà mẹ vẫn chưa về, cả con chó mực trung thành cũng không chạy về báo tin, chẳng biết đã xảy ra việc gì. Cậu ta gượng dạy khỏi giường, đốt đuốc, xông pha gió núi, vừa đi vừa thở, trèo lên núi Bảo Đảnh. Mặt hướng vào khu rừng rậm tối om, dùng hết khí lực, tiếng này tiếp tiếng khác kêu to :"Mẹ ơi! mẹ ở đâu?"
Bà mẹ mệt mỏi, kiệt sức, trông thấy ánh lửa, nghe tiếng người con kêu, dần dần từ trong đường rừng tối tăm bước ra. Hai mẹ con dìu nhau về nhà, khóc lóc thảm thiết, chẳng biết đã đắc tội với vị thần linh nơi nào, sẽ giáng xuống tai họa gì.
Vừa qua canh năm, hai mẹ con bỗng nghe có tiếng đập cửa. Cánh cửa liếp bị đá tung ra, hai tên sai dịch của hung thần ác sát xông vào, vừa túm lấy bà lão đang nằm trên chiếu cỏ, vừa hỏi thần thổ địa đứng ngay bên cửa: "Có phải chính bà này đã thả ác quỉ ra không?". Thần thổ địa gật đầu lia lịa bảo phải. Thế là hai tên sai dịch không hỏi trắng đen gì nữa, dùng cái xích còng tay bà lại, định đẩy ra ngoài dẫn đi. Người con thấy vậy, kêu khóc thất thanh, ngã xuống giường, nắm chặt lấy chân mẹ, miệng kêu trời, đập đầu xuống đất gào lên: "Mẹ tôi là người tốt! Trước nay chưa từng làm việc gì xấu, tôi không cho các người bắt mẹ tôi đi!" Hai tên sai dịch đạp người con, cậu ta buông lỏng tay, bà mẹ liền bị dẫn xuống âm ty địa ngục.
Bà lão kêu gào khóc lóc, quì trước mặt phán quan, sau mấy lần tra hỏi, mới biết mình đã thả một con ác quỉ, phạm phải đại họa. Con quỉ kêu cứu trong hang núi kia vốn không phải là đứa con của bà lão đã đi lạc trong núi hồi còn nhỏ, mà nguyên là một thiếu niên từng làm nhiều điều hung ác. Hắn ta cậy thế lực của cha là một vương gia họ Lưu ở miền Nam (Trung Quốc) giết người, đốt nhà, gian dâm, cướp bóc hoành hành một phương. Sau, hắn bị Bao Thanh Thiên chém đầu, âm hồn bị giam giữ trong ngục Thanh Sơn trên núi Bảo Đảnh, vĩnh viễn không được siêu thoát. Ai ngờ tên thiếu niên hung ác kia ở dưới địa ngục mà vẫn không chịu hối cải, tìm cơ hội trốn thoát, thấy bà lão hiền hành thật thà, liền dùng quỷ kế lừa gạt bà, mượn tay bà để trốn ra khỏi địa lao (Còn tiếp …)