Địa Tạng Vương Tìm Mẹ (2)

Tạm gác chuyện bà mẹ dưới địa ngục. Lại nói người con từ khi mẹ bị bắt đi, khổ sở linh đinh, phải đi ăn xin. Một ngày kia, cậu bé kêu oan, tìm mẹ ở núi Bảo Đảnh, được vị trưởng lão từ bi nhận vào chùa, xuống tóc làm chú tiểu tập tu. Đến tuổi trưởng thành, chú xin với sư phụ cho xuống núi vân du học đạo, sẵn dịp để tìm mẹ. Trưởng lão thương xót kẻ có hiếu, liền ưng thuận cho đi.

Chú tiểu xưa kia, nay đã là một tỳ kheo trang nghiêm giới luật, oai nghi tế hạnh đầy đủ. Thầy suy nghĩ nên đi tìm mẹ ở hướng Nam. Ngày đi đêm nghĩ, vất vả nhiều ngày, thầy đặt chân tới một thị trấn sầm uất, nơi đó có phủ của vị vương gia họ Lưu. Đi ngang qua đấy, thầy bỗng nhận ra con chó mực xưa kia của mình đang nằm trước cửa phủ. Thầy liền đần gần, kêu khẽ một tiếng, không ngờ con chó mực kia không thèm nhìn chủ mà còn nhe răng hung tợn xông tới sủa to. Thầy cố gắng kêu một lần nữa, nhưng con chó vẫn cự tuyệt không thèm nhìn chủ.

Thầy tiếp tục vân du khắp miền Nam rồi dần dần đi lên miền Bắc. Năm ấy gặp tiết trời băng giá, thầy đặt chân đến xứ Quan Đông. Trên đường đi, thầy trông thấy một con chó già đang mệt nhọc kéo một chiếc xe trượt tuyết chở đầy củi. Con chó khẩn khoản nhìn thầy qua đôi hàng nước mắt. Thầy bỗng chợt động tâm linh, liền bước tới gần con chó, miệng niệm "A Di Đà Phật!". Con chó liền đến cạnh chân thầy tỏ vẻ quyến luyến cho tới khi người chủ xe gọi nhiều lần nó mới bỏ đi, nhưng vẫn cố quay đầu nhìn lại.

Tối hôm ấy, thầy tạm nghỉ qua đêm tại một ngôi miếu hoang ngoài thị trấn. Đến nửa đêm, thầy mơ thấy con chó ban ngày cắn đứt dây cương, chạy đến nằm phục dưới chân mình. Trong cơn mơ, thầy bỗng thấy con chó ấy hiện nguyên hình là bà mẹ thân yêu của mình đã nhiều năm tìm kiếm mà chưa được gặp. Hai người đem tất cả chuyện đã qua cùng nhau ôn lại cho phỉ tình thương nhớ.

diatang

Nguyên mẹ của thầy, sau khi thọ hình dưới địa ngục mãn hạn, vì tội nghiệp quá nặng nên chỉ được đầu thai làm kiếp chó để tiếp tục chuộc tội. Sáng ra, thầy tỉnh giấc, phát hiện thấy con chó kéo củi hôm qua đang nằm dưới chân mình. Thầy lấy làm lạ, nhưng lại càng tin chắc vào giấc mơ đêm qua là nhân quả báo ứng nhãn tiền theo lời Phật dạy. Từ đó, trên đường vân du, người ta nhìn thấy một vị Tăng dẫn theo con chó luôn theo sát bên mình như hai kẻ thân thuộc không thể rời xa.

Trên bước đường vân du, thầy và con chó có dịp trở lại miền Nam. Nhớ lại con chó mực ngày trước, thầy liền đến đấy xem sao. Khi vừa đến trước cửa phủ nhà họ Lưu, thầy trông thấy con chó mực vẫn nằm đấy. Khi trông thấy con chó kéo củi, nó xông lên hung tợn cắn xé, nhưng con chó kéo củi còn trẻ và khỏe hơn nên cuối cùng, con chó mực đã bị thua trong cuộc chiến, nó lê lết tấm thân già cỗi đến trước thềm nhà nằm thoi thóp, không biết tương lai sống chết ra sao.

Truyền thuyết ghi rõ: thầy tỳ kheo dẫn con chó trở về núi Bảo Đảnh, tinh tấn tu hành cho đến khi viên tịch, được Phật Tổ thọ ký lên hàng Đại Bồ Tát chưởng quản âm ty địa ngục, hiệu là Địa Tạng Vương.

Về sau, vị trụ trì chùa Bảo Đảnh là Triệu Trí Phượng cho thợ chạm khắc tượng Địa Tạng Vương tại đạo tràng Bảo Đảnh căn cứ theo giai thoại này với mục đích răn đời.

(Theo "Địa Tạng tầm Mẫu" trong tác phẩm Trung Quốc Phật Thoại- NXB Thượng Hải-1994)

Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.