Thư Gởi Huynh Trưởng Trẻ – Kỳ 31: Phật Pháp Bất Ly Thế Gian Giác (tt)

 Những Món Đồ Cũ

            Hậu viện phía sau chùa tôi có một gian phòng chứa đồ cũ, những đồ vật cũ ít dùng thường không đành lòng bỏ đi đều được cất vào trong đó.
 
            Cái mõ cũ hư, nghĩ hôm nào sẽ sửa lại dùng, nên cũng bỏ vào gian phòng; Cái bàn hư hết một chân, lại nghĩ rằng trên đó có nhiều kỷ niệm, biết rõ là sau này cũng sẽ không dùng được, cũng cứ bỏ vào gian nhà đó; Khung hoa văn bị gãy làm hai, cũng nghĩ rằng nó đẹp, tuy không dùng nữa nhưng cũng không có lý nào bỏ đi, nên cũng bỏ vào đấy. Vì vậy, đồ đạc cũ trong gian phòng đó càng lúc càng nhiều, có khi muốn dùng lại cũng không dễ vào lấy ra, nhưng bỏ đi thì không đành.
 
            Sợ thời tiết mùa mưa ẩm ướt làm hư đồ đạc cũ nên chúng tôi quyết định đặt vào trong gian nhà đó một cái kệ, kệ phân thành bốn tầng. Lúc đầu, chúng tôi đem vật nhỏ để lên tầng trên, đồ vật hơn lớn và cồng kềnh thì để ở tầng kế dưới. Dần dần, đồ đạc mỗi ngày một nhiều, không còn hơi sức sắp đặt cho ngăn nắp nữa, đành vứt lung tung.
 
            Ngày nọ, đồ đạc nhiều quá khiến cái kệ sập ngã. Trong gian nhà kho, đồ đạc đổ thành đống. Thầy trụ trì quyết định phải dọn dẹp lại gian phòng đó. Những đồ đạc cũ được mang ra sân chùa chất thành đống. Càng xem xét lại thì thấy ít có món nào còn dùng được, những thứ còn dùng được chỉ chiếm khoảng một phần mười, còn lại đều là rác rưởi.
 
            Để tổng vệ sinh, sư phụ cho gọi xe đến chở các đồ rác rưởi ấy đi xử lý. Huynh đệ chúng tôi mất cả ngày mới thanh lý xong các thứ rác rưởi đó. Căn phòng cũ giờ đã trống trơn, một cái kệ mới được thay vào đó nhìn rất vừa mắt.
 
            Sư phụ nhìn gian phòng kho vừa được quét dọn, nói với chúng tôi : “Chúng ta luôn tìm lý do để bào chữa cho những khuyết điểm của mình mà không chịu vứt nó đi. Vì vậy, căn phòng tâm thức chúng ta luôn chứa đầy những thứ rác rưởi. Những thứ rác ấy không còn dùng được nữa, chất đầy đến nỗi che kín cả ưu điểm của chúng ta. Đợi đến lúc cái kệ sụp đổ chúng ta mới chịu thanh lý, cũng như đợi tâm thức chúng ta chật chội đến mức nghẹt thở chúng ta mới chịu buông bỏ, chi bằng hãy dọn dẹp, vứt bỏ mỗi ngày, như vậy có hay hơn không ?
 
            Bạn thấy không, từ chuyện nhà kho với những đồ đạc cũ nát, chúng ta còn học thêm được một bài học đạo lý khác trong cuộc đời này.
            Tôi đã từng tiếp xúc với những người có tâm hồn thật phóng khoáng : không cố chấp, không câu nệ, không định kiến, thật độ lượng và khoan dung với lỗi của người khác. Những người như thế thường không đòi hỏi gì cho mình, không bắt ai làm theo ý mình, không buồn không giận, không hối tiếc quá khứ, không mơ mộng tương lai. Tâm thức họ như một cái nhà kho trống rỗng. Tiếp xúc, chung sống và cộng sự với người như thế thật là dễ chịu.
            Rất mong bạn tâm đắc với câu chuyện hôm nay.
                                                                                   
Bạn cũng có thể thích
Để lại một trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố.